Cha…
Phá Quân à.
Dương Công Minh nói:
Khi con còn trẻ đã ổn định hơn những người cùng tuổi, ngoảnh đầu nhìn lại, làm việc dứt khoát, biết cái nào nên giữ, cái nào nên bỏ, vì thế trong số những người cùng tuổi với con, người khác cho dù điều kiện gia đình tốt hơn con, cũng có bao nhiêu người được như con bây giờ, chỉ cần một bước là tới vòng quyền lực quan trọng nhất của Trung Hoa chúng ta, ta chỉ có một đứa con như con mà thôi, con luôn là niềm tự hào của cha, cũng là sự vẻ vang của Dương gia chúng ta.
Là nhờ có uy danh của cha, bằng không đã không có con ngày hôm nay.
Dương Phá Quân nói.
Dương Công Minh không thể phủ nhận, cầm ấm trà nhấp một ngụm rồi tiếp:
Cha cho con dư âm, không sai, nhưng cha sở dĩ có thể cho con cũng là bởi có sự phối hợp của con.
Dương Phá Quân bần thần giây lát, không rõ ý của Dương Công Minh là gì.
Khóe miệng Dương Công Minh nở nụ cười chua xót, lấy từ trong ống tay áo ra một tập văn kiện, giơ ra trước mặt Dương Phá Quân.
Dương Phá Quân có dự cảm không lành, sau khi hai tay đón lấy văn kiện liền mở ra xem.
Dù chỉ nhìn qua, nhưng sắc mặt Dương Phá Quân thay đổi rất nhanh.
Cha tại sao…tại sao lại có thể…
Sắc mặt Dương Phá Quân xanh lét, trong mắt đầy sự xúc động.
Tập văn kiện này là báo cáo kiểm tra DNA, cũng không biết là của ai, sau khi ngầm thu được DNA của Dương Thần và Dương Phá Quân, tiến hành giám định, kết quả không cần nói cũng biết.
Dương Công Minh thở dài nói:
Con không cần kinh ngạc, kỳ thực năm đó khi vợ chồng các con lén lút sinh nó ra, rồi mang nó đi, ta mới biết đến sự tồn tại của đứa trẻ đó.
Câu nói này, giống như tiếng sấm dội trong đầu Dương Phá Quân:
Vậy cha tại sao… tại sao…
Dương Công Minh cười khổ:
Năm đó, đúng lúc ta đang cạnh tranh chức Ủy viên thường vụ Bộ chính trị, nếu như ta tranh cử thành công Dương gia chúng ta chắc chắn sẽ trở thành gia tộc quyền lực mạnh nhất ở Yến Kinh, nếu như ta thất bại, khó mà bảo toàn cả nhà già trẻ, sẽ bị đối thủ nuốt không chừa lại mảnh xương, con và vợ con vẫn chưa kết hôn nhưng lại có đứa con đó, chuyện này, cho dù để đến ngày hôm nay, trong gia đình danh môn như nhà chúng ta, chắc chắn là tiếng xấu, các con quyết định cho đứa trẻ đi, thực lòng ta không muốn, nhưng, ta cần nghĩ cho cả gia đình, nên chỉ có thể nhịn đau đớn, giả như không biết, chỉ có điều không ngờ các con sau này không thể nào tìm ra được đứa trẻ đó nữa.
Sắc mặt Dương Phá Quân liên tục biến sắc, vốn tưởng chuyện này chỉ có hai vợ chồng biết, hóa ra cha mình vẫn luôn giấu trong lòng, giả như không biết.
Phá Quân, chuyện năm đó, nếu xảy ra trong nhà bình thường, vợ chồng các con và đứa trẻ đó sẽ không có bất cứ vấn đề gì, đứa trẻ đó sẽ là bảo bối trong nhà, sao có thể bị bỏ đi.
Dương Công Minh nói với vẻ mặt đau khổ:
Nhưng, sinh ra trong một gia đình như thế này là làm khó các con, chỉ có điều nếu lúc trước các con không nỡ bỏ đi đứa trẻ đó thì hôm nay cũng không có lý do gì mà từ chối tìm nó về Dương gia chúng ta, cứ coi như bởi vì đứa trẻ đó bị đưa đi trong bóng đêm, cũng sẽ không giống tình hình bị thâu tóm năm đó, chúng ta chẳng có lý do gì để giả như không biết khiến ruột thịt cốt nhục lưu lạc bên ngoài, điều này, không phải là chuyện người nhà họ Dương chúng ta nên làm.
Dương Phá Quân hỏi:
Cha, báo cáo giám định này do ai đưa tới vậy ạ?
Dương Công Minh thở dài nói:
Là gia chủ của Lâm gia, Lâm Chí Quốc đưa tới.
Lâm Gia… Lâm Chí Quốc…
Dương Phá Quân trầm mặc:
Lâm Chí Quốc chẳng qua chỉ là thiếu tướng cục an ninh quốc gia, thực chất không có quân quyền, vậy mà dám quản chuyện riêng của nhà họ Dương chúng ta, hay là muốn mượn chuyện này đánh vào uy tín của mình trong quân đội và địa vị của Dương gia để giúp gia tộc nào đó nâng cao địa vị chăng?
Dương Công Minh nhăn mày nói:
Phá Quân, Lâm Chí Quốc mặc dù chỉ là Thiếu tướng nhưng con chớ coi thường, Lâm gia tuyệt đối không đơn giản như biểu hiện bề ngoài, chỉ là trước khi con chưa vào trong cái vòng đó con không có cách nào biết được thân phận thật của Lâm Chí Quốc, con đối xử với Lâm Chí Quốc cần lấy tư cách bậc trưởng bối để đối đãi, đây là điều cha muốn nhắc nhở con.
Người đã về hưu như cha hiếm khi dùng những lời răn dạy như thế này, Dương Phá Quân lập tức vâng lời, nhưng trong lòng đầy nghi hoặc, Lâm Chí Quốc không đơn giản là Thiếu tướng? Vậy thì là gì?
Sau phút trầm mặc Dương Phá Quân nói:
Nếu cha đã nói ra chuyện này là hy vọng người đó trở về Dương gia, là con trai cha, con không có lư do ǵ để từ chối cả, nhưng cha cũng biết không bao lâu nữa là ngày con tranh cử, con hy vọng đợi cuộc tranh cử kết thúc mới đi tìm người đó nói rõ chuyện này.
Trong mắt Dương Công Minh có chút thất vọng, nhưng vẫn gật đầu:
Ta đã là ông nội rồi, con mới là cha của đứa trẻ đó, đây dù sao cũng là lựa chọn của con, ta cũng không tiện nói nhiều về gia đình này nữa, đã đến lúc giao nó cho con, ta chỉ hy vọng con đối tốt với đứa trẻ đó, dù không biết nó lớn lên như thế nào nhưng chắc cũng không dễ dàng gì.
Con hiểu rồi thưa cha.
Dương Phá Quân đứng lên:
Nếu cha không có gì dặn dò nữa thì giờ con muốn trở về doanh trại.
Đi đi, làm lỡ nhiều thời giờ của con rồi. – Dương Công Minh xua xua tay.
Đợi sau khi Dương Phá Quân rời đi bà lão khi nãy mới quay lại, cười nói với Dương Công Minh:
Lão gia, chuyện ông muốn tôi phái người đi điều tra đã có kết quả rõ ràng rồi, cậu Dương Thần quả thực đã kết hôn, hơn nữa, vợ cậu ấy lại chính là cháu gái của tướng quân Lâm Chí Quốc, chỉ có điều, không phải là chính thống.
Vậy sao…Thảo nào.
Dương Công Minh gật đầu nói.
Bà lão cười tủm tỉm nói:
Nhưng bất luận thế nào đi nữa, cậu Dương Thần có thể trở về cũng là chuyện vui của Dương gia chúng ta, không biết cậu Liệt khi biết mình có một người anh sẽ thế nào, nhưng mợ chủ chắc sẽ là người vui nhất, dẫu sao cũng là đứa con trai đã thất lạc mười mấy năm trở về.
Dương Công Minh nắm quân cờ màu đen, thở dài:
Cuộc đời con người như những quân cờ, chuyện đời khó có thể biết trước.
Cạch.
Quân cờ đen rơi xuống, trên bàn cờ cờ đen vốn đã hết nước đi giờ bỗng được cứu, quay lại phản công quân trắng.