Thiên Cung, Tinh Thần điện, lúc Cao Quan đi vào thì Thanh Chủ đang ở trong chính điện bàn bạc chính sự với mấy tâm phúc.
Sau khi Cao Quân tiến vào hành lễ thì mặt không đổi sắc dâng lên một khối ngọc diệp. Ngọc diệp đến trong tay Thanh Chủ, sau khi xem qua thì hắn ta ha ha cười rộ lên.
Thượng Quan Thanh, Tư Mã Vấn Thiên, Phán Quân cùng Vũ Khúc đều nhìn về phía Cao Quan, không biết Cao Quan đã trình báo lên Thanh Chủ cái gì lại làm cho hân ta không nhịn được mà bật cười.
– Ài, cái thằng khỉ gió này thật là ưa thích tạo kích thích.
Thanh chủ trêu ghẹo một tiếng, ném viên ngọc diệp trong tay lên bàn, thấy mấy người phía dưới không hiểu nhìn mình, thích thú thuận miệng giải thích một cái.
– Ngưu Hữu Đức ở trong khu vực U Minh không tìm được nơi tốt để xây dựng phủ, rõ ràng là có chủ ý nhằm vào Nguyệt Hành Cung, muốn mượn đất của Nguyệt Hành Cung làm nơi đặt chân. Trẫm đồng ý với hắn, chỉ cần hắn có thể làm cho Nguyệt Hành Cung đồng ý thì trẫm nên đáp ứng, ai ngờ thằng khi gió này lại bị cưỡng chết phải rời khỏi Nguyệt Hành Cung.
Tư Mã Vấn Thiên hiếu kỳ chắp tay nói:
– Bệ hạ, không lẽ Ly Hoa đã đáp ứng.
Thanh chủ cười ha hả nói:
– Ly Hoa ở trước mặt hắn cũng không nguyện mặt đối mặt, đuổi hắn đi, các ngươi đoán xem cái tên tiểu tử ngốc này làm cái gì? Vậy mà trước mặt mọi người hoài nghi rằng Nguyệt Hành cung chứa chấp tội vào chạy trốn của thiên đình, hạ lệnh điều tra Nguyệt Hành Cung.
Nghe thấy những lời này, mấy người bên dưới ai cũng có biểu cảm rất đặc sắc, chỉ có Cao Quan là vẫn như cũ không chút biểu cảm nào.
Tư Mã Vấn Thiên vui mừng nói:
– Chẳng lẽ bị Ly Hoa cho đánh?
Thanh Chủ bật cười ha hả nói:
– Đánh thì cũng không đánh chỉ là chụp mũ đỉnh đầu giữ lại, Ly Hoa ngược lại thấy rõ hắn, đoán chừng đã nhìn sắc mặt đoán được y đồ của thằng khi gió này không tốt. Tóm lại là làm cho gia hỏa này mặt mũi xám xịt trở về, hiện tại hình như đang sai người xem xét bốn phía tìm kiếm nơi khác để xây dựng phủ.
Tư Mã Vấn Thiên gật đầu.
– Cự tuyệt là chuyện hợp tình hợp lý, nếu như Ly Hoa đồng ý thì thật là kỳ quái.
Thanh Chủ lại nói:
– Nếu như nói đến gia hỏa này, vậy rồi hãy nói tiếp chuyện đi, gia hỏa này báo cáo lên Thiên Tẫn cung, sư tử miệng lớn yêu cầu phân phối cho một vạn Phá Pháp Cung, Thiên Hậu đã tìm đến trẫm. Theo lý thuyết mỗi nơi đội ngũ gồm mười vạn chỉ được cấp cho một nghìn Phá pháp cung, thế nhưng tên tiểu tử kia có rất nhiều lý do. Nói khu vực quản lý của bọn họ rộng thế nên xứng đáng nhận nhiều hơn một chút, hơn nữa thực lực của bọn hắn cũng lớn hơn những đội ngũ khu cực khác. Còn nói đội ngũ trực thuộc trực tiếp của Thiên Tẫn cung chẳng lẽ không có được đối đãi khác các đội ngũ khác sao? Các ngươi nói một chút xem nào, cho hay là không cho đây?
Mọi người cân nhắc một hồi, Cao Quan lạnh nhạt nói:
– Theo lý thuyết, hắn nói như vậy không phải là không có đạo lý. Đội ngũ trực thuộc trực tiếp của Thiên Hậu nương nương có đối đãi khác những đội ngũ khác không phải là không được. Nhưng gia hỏa này lại thích gây chuyện, đội ngũ dưới trướng có thực lực mạnh, sợ là không cam lòng với bổng lộc như vậy. Càng mạnh thì sự khống chế của Thiên Tẫn cung với hắn càng giảm, một lần nữa cấp cho hắn một vạn phá pháp cung quả thực làm hắn như hổ mọc thêm cánh, còn không biết ở trong khu vực U Minh hắn sẽ làm ra những chuyện gì. Ý kiến của thần là, không cho.
Lông mày của Thanh Chủ không nhịn được mà nheo nheo, vuốt râu nhìn về mấy người khác hỏi:
– Ý kiến của các ngươi thế nào đây?
Mấy người nhìn nhau, tựa hồ đều cảm thấy cho hay không cho cũng chẳng có gì thế nên nhao nhao đáp lại:
– Toàn bộ quyết theo ý bệ hạ.