Đến lúc Thẩm Trạch Xuyên từ phòng bếp đi ra, ca y vẫn đang chơi đá. Thẩm Trạch Xuyên ngồi xổm một bên, ló đầu ra một nửa, phát hiện sắc mặt Kỷ Mộ có vẻ trầm.
Thẩm Trạch Xuyên không ngồi xổm được, bèn ngồi hẳn xuống. Y biết Hứa gia là nhà nào, ở ngay đầu đường đó, ngày nào về nhà Kỷ Mộ cũng phải lượn một vòng bự thật bự để được nhìn thấy cô nương Hứa gia.
Đá tung đá rơi, từng nhịp từng nhịp.
“Hồi bé ta cảm thấy, sao mà trò này khó thế, chẳng bao giờ bắt trúng, chỉ còn nước luyện tập mỗi ngày thôi.” Kỷ Mộ hơi tránh ánh sáng hắt ra từ trong nhà bếp, mặt bên lộ ra không nhìn được biểu cảm, đến cả hốc mắt đỏ hoe cũng lặng lẽ, “Giờ thì lại cảm thấy, chuyện nào mà có thể nỗ lực luyện tập thì đều dễ giải quyết, đều còn nước còn tát.”
Đôi giày mới của Thẩm Trạch Xuyên rất vừa chân, y nhặt hòn đá rơi bên chân mình của Kỷ Mộ lên, dùng đầu ngón tay bóp bóp.
Kỷ Mộ không chơi nữa, chống hai tay ra sau, cảm khái, “Ca đã làm hết sức rồi.”
“Hồi xưa ca chơi tung đá,” Thẩm Trạch Xuyên ngắm nghía cục đá, “không hay bảo mình làm hết sức rồi, cơ mà ngày nào cũng luyện, bị mẹ mắng cũng không thôi.”
“Đó là chuyện khác.” Kỷ Mộ bật cười.
Thẩm Trạch Xuyên lại bắt đầu chơi, y không điêu luyện như Kỷ Mộ, nhưng tự có cách để bắt trúng. Y bảo: “Đệ ở với sư phụ và sư nương, không cần người khác, cũng không cần bạc.”
Kỷ Mộ lắc đầu: “Người dù gì cũng phải rời xa nhau, đệ phải có thế giới của riêng đệ, chuyện này đệ có không muốn đi nữa, ông trời cũng sẽ bắt đệ làm. Cha mẹ yêu thương con cái, nhưng không thể chăm lo cho đệ cả đời được. Xuyên nhi mai này sẽ là một nam nhi tốt, tiền đồ sẽ xán lạn hơn ca ca.”
“Đệ không bằng ca,” Thẩm Trạch Xuyên cầm cục đá, nói nghiêm túc, “đệ có học một trăm một ngàn chữ nữa, đệ cũng vẫn không bằng được ca.”
Kỷ Mộ nhìn Thẩm Trạch Xuyên đăm đắm, lâu thật lâu sau, bỗng dưng trào dâng nỗi thương tiếc. Hai người làm anh em trong nhà, thoạt nhìn thì như anh nhường Thẩm Trạch Xuyên, kỳ thực lại là Thẩm Trạch Xuyên nhường anh. Em trai của anh năm nay vừa mới tròn mười hai thôi, cái mặt trẻ con hồn nhiên búng ra sữa, ấy vậy mà đã sớm hiểu đạo sinh tồn, dường như giây phút tới Đoan châu ấy, đã chẳng còn ngây thơ nữa.
Kỷ Mộ lại cảm khái: “Em của ca khờ thế này, mai mốt phải làm sao đây. Đừng so với ca, ca cũng không so với đệ làm gì, hai đứa mình là anh em ruột thịt. Hôm nay ca đã để cha mẹ phải khó xử, ca không nên làm thế, sau này sẽ không để đệ phải rơi vào tình cảnh như này đâu. Xuyên nhi ngốc, ca thật sự rất sợ đệ vớ phải một nàng dâu chua ngoa chối tỉ, phải răm rắp nghe theo người ta, để người ta đè đầu cưỡi cổ.”
Thẩm Trạch Xuyên không quen nhiều cánh nữ, người mà tính cách chua ngoa chối tỉ chỉ có một người thôi, chính là mẹ của nhóc bự. Y ngẫm nghĩ một chút, mặt mày không nén được biến hóa mấy bận, luống cuống lắc đầu nguầy nguậy: “Người đanh đá như vậy đệ không cần.”
Kỷ Mộ bị chọc cười, bèn hỏi: “Thế đệ thích người thế nào?”
Thẩm Trạch Xuyên di di ngón tay qua vết muỗi cắn, ngửa mặt lên trời, kẹt đúng chỗ khó rồi, phỏng chừng phải vắt hết óc hết não ra mới nói được: “Tính tình dịu dàng này, hao hao mẹ á, biết gói bánh chẻo là được, không cần phải đẹp quá, dễ nhìn chút cũng được rồi. Không cần phải cao quá, nhà mình không có giường to như vậy.”
Y càng nói càng lo lắng.
“… Không múa gáo, mảnh mai một chút là tuyệt nhất, việc nặng trong nhà đệ có thể làm, khỏi cần nhọc đến người ta, nói năng cũng nhỏ nhẹ chút.”
Kỷ Mộ vỗ đầu, đã hiểu rồi, bảo: “Ca biết rồi, đệ thích người nhỏ nhắn xinh xắn, con gái nhà lành tính tình khôn khéo thùy mị. Được, mai mốt chúng ta cứ căn theo đó mà chọn, ca đảm bảo sẽ cho đệ được nở mày nở mặt.”
===
Cuối cùng em về làm vợ người ta Vẫn một câu nói yêu Kỷ Mộ và Lan Chu bé quá