Đàm Uyển Phượng mở to mắt ra nhìn, người đến không ngờ là người đoạt lấy trinh tiết của mình, làm cho mình luân lạc tới nay, vạn ác thiết niên. Không nghĩ tới chính mình vừa mới dụng kế thoát khỏi ma trảo của Lăng lão đại, hiện tại lại rơi vào tay hắn, đương trường ngất đi, sau đó cũng không biết chuyện gì đã xảy ra!
Đột nhiên nàng bị cảm giác nghẹt thở làm tỉnh dậy, phát hiện Đại Hoàng vẫn còn trên người mình liền dùng hai ngón chân lớn đâm thẳng vào huyệt Nhâm Đốc của hắn. Tình huống phát sinh quá mức đột nhiên, Lăng Phong không kịp đề phòng chỉ có thể né tránh. Đàm Uyển Phượng rất nhanh với tay bắt được thanh bảo kiếm, Lăng Phong đương nhiên chỉ có thể ” chạy trối chết”
Đàm Uyển Phượng không kịp đuổi theo, đã cảm thấy trước mắt tới sầm, ngã xuống đất ngất đi
” Ân… ân…”
Đàm Uyển Phượng từ từ tỉnh lại, vốn cảm thấy trên người có điểm lạnh, sau đó còn có cả cảm giác đau đớn, giống như bị dao đâm vào, đau nhức
Bỗng nhiên nàng nhìn thấy đầu giường có một người nam nhân nhìn chăm chú vào nàng, nàng muốn gọi nhưng không phát ra tiếng, sau đó mới chợt nhớ mình lại một lần nữa rơi vào tay của tên thiếu niên này
Kỳ thật mấy ngày qua, Đàm Uyển Phượng thật sự hối hận, hối hận vì việc chính mình rời đi khỏi khách điếm, cho dù mình phải chịu sự dày vò của hắn nhưng cũng chỉ có một người mà thôi. Thế nhưng vài ngày ở Khoái hoạt lâm, nàng so với lúc ở trong tay hắn còn thống khổ hơn, bị mười mấy tên vô lại ở trên người phát tiết
So sánh mà nói, tên ma quỷ trước mắt còn văn nhã ôn nhu rất nhiều !
Nhìn tên thiếu niên này, nàng cũng không dám coi hắn là ấu nhã ữa
” Ngươi đã tỉnh !”
Lăng Phong lạnh lùng nói .
” Ngươi… ngươi …”
Đàm Uyển Phượng muốn mở miệng mắng nhưng lại không thể lên tiếng. Đấy là lần đầu tiên nàng ở trước mặt người khác muốn khóc, cho dù bị bọn vô lại kia lăng nhục nàng cũng chưa bao giờ như thế, bởi vì nàng không muốn trước mắt những tên cặn bã đó bại lộ sự yếu ớt của mình. Chính là không biết vì cái gì, nhìn thấy tên thiếu niên ác ma này, nàng có cảm giác ấm áp khi về nhà, nàng đột nhiên muốn khóc
” Ta không cho ngươi bỏ đi, chính là ngươi không nghe”
Lăng Phong nói :” Ngươi là một đại mỹ nhân, lại không có võ công, bên ngoài nam nhân cùng lang sói đều giống nhau, bọn chúng có thể bỏ qua cho ngươi sao? Ta tìm ngươi suốt bảy ngày, cuối cùng cũng tìm ra được. Ta nếu đến trễ một chút thì ngươi đã mất mạng rồi !”
Đàm Uyển Phượng càng không cầm được nước mắt
Lăng Phong nói tiếp :” Ta biết ngươi hận ta, hận đi”
Tiếp theo nhíu mày, nhỏ nhẹ nói :” Ta hiện tại giải huyệt đạo cho ngươi, bất quá ta cảnh cáo ngươi, tốt nhất không nên cắn lưỡi tự sát. Nếu không, ta sẽ đem thi thể ngươi lột trần treo trước cửa thành, cho ngươi bị vạn người thóa mạ”
Đàm Uyển Phượng thân thể nhất thời phát run lên, nàng không phải là không nghĩ tới tự sát, thậm chí nàng còn muốn khi khôi phục một chút khí lực lập tức tự sát. Nhưng nghe hắn nói xong nàng cũng không dám như vậy nữa, bởi vì nàng biết tên thiếu niên này nói được làm được, chính là mình có chết hắn cũng không bỏ qua
” Ngươi hỗn đản, dâm tặc, vô sỉ! Ngươi vì cái gì còn muốn cứu ta…”
Đàm Uyển Phượng rốt cuộc cũng chỉ là tiểu thư khuê các, mở miệng thóa mạ cũng chỉ có mấy từ này
Lăng Phong cũng để mặc cho nàng mắng, vừa rồi hắn làm bộ như lãnh khốc nhưng đấy lòng vẫn nổi lên một tia tự trách, cho nên cũng mặc cho nàng quở trách
” Ta cứu ngươi, bởi vì ngươi còn có giá trị..”
” Ngươi hỗn đản, dâm tặc, vô sỉ, đê tiện….”
Bởi vì trong một thời gian không thể động đậy, công phu mắng chửi của nàng đã bắt đầu tăng trưởng .
” Đê tiện, vô sỉ, hèn hạ, hạ lưu…”
Đến cuối cùng nàng cũng đã có thể mắng một chuỗi dài, nước mắt cũng chảy khô, giống như mắng người là niềm sống duy nhất của nàng
” Ngươi mắng đủ chưa? Dù nói thế nào ngươi đường đường cũng là Hoa Sơn ngọc nữ – Đại sư tỷ phái Hoa Sơn, không phải là không nên chấp nhặt với tên vô lại như ta sao?”
Buổi tối nhanh chóng đến, Lăng Phong bỗng nhưng bưng tới một chén nước, đưa đến trước mặt Đàm Uyển Phượng
Không phải thời gian dùng bữa, Đàm Uyển Phượng hừ lạnh một tiếng, nghiêng đầu sang chỗ khác
” Ngươi là rượu mời không uống muốn uống rượu phạt” . Lăng Phong bóp miệng nàng, đem chén nước đổ vào
” Ùng ục ùng ục”. Toàn bộ chén nước đổ xuống bụng, sau đó Đàm Uyển Phượng mới cảm thấy trong miệng mình phi thường đắng chát, nàng kinh hãi nói :” Ngươi tên hỗn đản này, cho ta uống cái gì vậy?”
” Tăng cường hóa công tán, vừa rồi ngươi uống chén nước đó, ít nhất nửa tháng không thể dùng nội công”
” Ngươi hỗn đản, ta muốn giết ngươi !”
Đàm Uyển Phượng điên cuồng hướng Lăng Phong đánh tới
” Ba” Lăng Phong liền né ra, Đàm Uyển Phượng ngã trên mặt đất, anh anh khóc lên
” Ngươi còn tiếp tục, ta sẽ bắt ngươi uống tiếp”
Lăng Phong nhìn nàng một cái rồi nói. Đàm Uyển Phượng không tin một đứa bé có thể nói ra được như vậy, cho đến bây giờ nàng còn chưa ý thức được, Lăng Phong đã không còn nhỏ, ít nhất ở phương diện nào đó đã muốn siêu việt hơn tất cả nam nhân
Đàm Uyển Phượng bây giờ mới hiểu ra được, giang hồ không phải cùng với cái trong tưởng tượng của mình đơn thuần giống nhau .
Home » Story » kiều kiều sư nương » Chương 290: Gặp lại ác ma thiếu niên