Hiện tại Kaylin vẫn chưa ổn định, anh cũng không muốn để cô thêm phiền lo nên không muốn nói thẳng.
Nghĩ thế nào Kaylin chợt nhìn về phía Zane. Anh thấy ánh mắt cô đang chờ đợi gì đó thì khó hiểu cau mày.
– Con… Zane chưa đặt tên cho con.
– Cho em tự chọn.
Việc sinh con, chăm sóc, nuôi nấng là anh đã không hề thích rồi. Còn phải nghĩ đến tên hay là mua quần áo, anh đều không thích. Hơn nữa thằng bé này anh cảm thấy khó gần vô cùng, cũng không biết nó giống ai, chỉ có ngồi một góc trong phòng chơi mấy khối rubik lập dị kia.
Kaylin biết anh không thích, cô cũng không đòi hỏi anh phải đặt tên. Lại chăm chú nhìn đứa con trai của mình mà mỉm cười. Thi thoảng đưa tay lại gần vuốt đầu thằng bé, đôi khi nó sẽ không phản ứng gì nhưng độ khi nó sẽ gạt tay của cô qua một bên.
Nhưng còn chưa chơi được với thằng bé lâu thì đã hết thời gian thăm hỏi. Cô cũng chỉ đành tạm biệt cả hai cha con để nghỉ ngơi. Nhiều loại thuốc tiêm vào cơ thể khiến cô sắp quen với tất cả mọi loại thuốc đến nơi rồi.
Có những lúc ở một mình như vậy, cô lại bắt đầu suy nghĩ về cuộc đời của mình. Cho đến bây giờ cô vẫn thấy Zane không hề thích đứa bé một chút nào. Nếu sau này càng lớn lên, đứa bé sẽ gây khó dễ cho anh nhiều hơn. Cô đã nghĩ đến khi anh chán ghét cả hai mẹ con cô, đến khi đó sẽ phải rời đi. Cô có nên nói chuyện với anh về điều này hay không? Lúc nào cũng có cảm giác một ngày nào đó anh sẽ chán mình, có thể hiện tại thì chưa, nhưng rồi sẽ đến lúc đó. Mọi người luôn nói anh để ý cô vì nhan sắc, cô cảm thấy như vậy cũng hợp lý. Nếu sau này cô già đi, sẽ thêm nhiều nếp nhăn, anh sẽ có những cô gái trẻ đẹp hơn cô rất nhiều, như vậy rồi sẽ phải rời xa anh. Suy nghĩ thế nào thì điểm kết thúc vẫn là rời xa anh.
Còn đang nằm suy nghĩ, tim cô lại bị nhói lên khiến cô ôm ngực không thở nổi. Dạo gần đây đã đỡ hơn nhưng mỗi lần mà đau ở đâu đó thì thật sự như tra tấn từ bên trong đối với cô vậy. Y tá phải kiểm tra tình hình của cô để có thể tiêm thuốc an thần cho cô.
. . .
Trong lúc Kaylin đang ở phòng bệnh suy nghĩ, Zane lần đầu lại phải ở nhà chăm sóc cho quý tử này. Thật ra thì cũng không có gì, chỉ vì bảo mẫu phải đi pha sữa, mà phải đúng loại sữa cậu ta thích thì mới chịu uống. Bây giờ thì phải mất thời gian đi pha, trùng hợp gặp anh đang đi đến nên anh đã phải ở lại để ý đến thằng bé. Có điều thằng bé chỉ nhìn anh đúng một lần rồi không thèm nhìn một lần nào.
Zane ngồi bên cạnh chiếc giường ô tô của cậu, vì buồn chán mà động vào khối rubik của cậu xoay vài vòng. Lại không ngờ cậu bé không thích, còn bò đến gần mà cướp lại. Cho dù là không nói được nhưng gương mặt của cậu bé có thể nói lên việc cậu không thích người khác động vào đồ của cậu. Hai cặp mắt trừng trừng nhìn nhau, chẳng bên nào chịu thua. Cho dù cậu bé đỏ cả mặt nhìn anh thì anh cũng không hề nhượng bộ. Anh không hiểu nổi, Kaylin nghe lời như thế, sao có thể sinh ra một cục bột tính tình kém như thế kia?
Phải cho tới khi bảo mẫu đi vào đưa cho cậu bình sữa để uống thì cậu mới không để ý đến Zane nữa. Anh cũng rời đi ngay sau đó. Thế là hai cha con vẫn chưa nói chuyện với nhau được một lần nào.