Dù sao nơi này là đáy biển, trong tình huống không có tưởng thủy sư, một khi chân khí tiêu hao hết, cho dù ngươi có thực lực Chí Tôn đỉnh phong hay mạnh hơn nữa cũng phải xong đời.
– Tại sao là Vân Đồng? Tề Dương công tử làm thủ lĩnh của chúng ta, có lẽ nên nghĩa bất dung từ a!
Mộ Thanh tươi cười lên tiếng.
Nói xong ánh mắt nhìn sang Nhiếp Vân, dường như đang lấy lòng hắn.
Tuy trước đó nàng tìm Nhiếp Vân thương nghị liên minh không thành công nhưng hiện tai xem ra còn chưa bỏ ý đồ.
– Không sai, Tề Dương công tử thân là thủ lĩnh, thực lực cũng mạnh nhất, chỉ có hắn mới thích hợp đánh chết thủ lĩnh của đám yêu thú này!
Bách Hoa Tu cũng không phải người ngu, lúc này cũng lên tiếng.
– Với tư cách thủ lĩnh ta nên nghĩa bất dung từ, thời điểm vừa rồi tiến vào Ám Kim Hàn Lưu, ta là người đầu tiên lao vào đã làm gương mẫu rồi.
– Hiện tại quan hệ tính mạng của mọi người, không thể chối từ, Vân Đồng, ngươi lập tức đi qua!
– Bằng không chính là phản bội chúng ta, mỗi người được có thể tru diệt.
Tề Dương công tử thét dài một tiếng.
– Phản bội? Mỗi người đều có thể tru diệt?
Không nghĩ tới chính mình không đi đánh chết vương thú lại gánh cái mũ lớn như thế, Nhiếp Vân nhíu mày.
– Không sai, còn không may lăn đi? Dám không tuân mệnh lệnh sẽ bị chúng ta trục xuất, không cho phép lại đánh chủ ý Cửu Tâm Yêu Quả Thụ, hơn nữa còn lọt vào chúng ta vây giết, chỉ còn đường chết!
Mộc Thắng Tuyết cười ha ha vài tiếng, hắn đắc ý thoải mái nói không nên lời.
– Hừ, cho dù cũng bị vây giết, ta cũng phải giết ngươi nếm thử ngon ngọt trước.
Vốn định tìm kiếm thú vương, thuận tiện nghiên cứu mật vân trên người của nó, bởi vậy Tề Dương công tử đưa ra yêu cầu hợp lý cho nên hắn cũng không có phản cảm quá nhiều, Mộc Thắng Tuyết nói câu này làm nội tâm Nhiếp Vân cảm thấy khó chịu, hắn giơ bàn tay lên nắm lấy hắn.
– Hừ, đến lúc này còn dám quát tháo, thật sự cho rằng không thể ngăn cản sao?
Dường như Mộc Thắng Tuyết sớm biết rõ Nhiếp Vân sẽ động thủ, thân thể của hắn trốn tránh, đồng thời hừ lạnh một tiếng, kiếm quang bắn ra bốn phía bao phủ toàn thân vào bên trong.
– Phá!
Không để ý tới kiếm quang đầy người của hắn, năng lực tưởng thủy sư trong tình huống không phát động mạnh sẽ không bị phát hiện, Mộc Thắng Tuyết chỉ cảm thấy sau lưng có lực lượng to lớn vọt tới, kiếm quang tản ra, cổ của hắn bị thiếu nien bắt lấy.
– Ngươi…
Mộc Thắng Tuyết nằm cũng không nghĩ tới cổ của mình vẫn bị thiếu niên bắt được, sắc mặt dữ tợn.
– Buông Mộc Thắng Tuyết ra, chúng ta đang ở trong nguy hiểm, ngươi dám tự giết lẫn nhau, thực sự muốn chết!
Tề Dương thét dài, hắn tiến lên phía trước một bước, đại chùy trong tay tùy thời nện xuống.
Ba người bọn họ náo như thế, ba người Mộ Thanh, Mộ Hà và Bách Hoa Tu có chút không chịu nổi bị Yêu Sí Hắc Giáp Thú trùng kích, bọn họ liên tục lui về phía sau.
– Hừ, ta đánh chết thú vương trở về, ta thấy các ngươi nên hảo hảo bảo trụ cái mạng nhỏ của mình.
Thấy ba người chống đỡ không nổi, Nhiếp Vân đưa tay tất Mộc Thắng Tuyết
hơn mười cái, mỗi một cái đều dùng chân khí, chỉ tát mấy cái đã làm gương mặt của Mộc Thắng Tuyết nhăn nhúm như tờ giấy bị vo tròn, hàm răng tróc ra, bờ môi sưng đỏ, ngay cả mẹ hắn cũng không nhận ra.
Phù phù!
Tát một bạt tai, Nhiếp Vân tiện tay ném Mộc Thắng Tuyết xuống đất.
– Ngươi… Ngươi dám tát ta? Mặt của ta chưa từng có kẻ nào tát qua, ta nhất định phải giết ngươi…
Trên mặt nóng rát đau đớn, khóe mắt Mộc Thắng Tuyết sắp bốc lửa.
Cho dù thế nào hắn cũng không ngờ thiếu niên trước mắt hung hăng càn quấy như vậy, có Tề Dương công tử uy hiếp còn dám động thủ với mình.