Nếu lúc này còn không có biểu hiện ra sức, vẫn tiếp tục đóng kịch như trước, vậy sẽ không ăn nói được với điện chủ Ô Mộng Lan, phải làm sao cho oanh liệt rửa sạch hiềm nghi cho bản thân mình.
Đại đội nhân mã khẩn cấp đuổi giết bọn Miêu Nghị, một phần nhỏ nhân mã khẩn cấp chạy về phủ đệ phủ chủ, gặp Hạ Vũ cùng Thu Hà canh giữ ở cửa lộ vẻ lo âu hỏi thăm:
– Phủ chủ thế nào rồi?
Một người đáp lại:
– Phủ chủ đã bị tiểu tặc Miêu Nghị làm hại, cô cô lập tức lấy linh thứu để cho bọn ta thông báo điện chủ, đồng thời điều tập các đạo nhân mã, không thể để cho tiểu tặc chạy.
Phủ chủ chết rồi ư!? Hai nàng như bị sét đánh ngang mày, trong đầu trống rỗng, Hùng Khiếu không những là phủ chủ của các nàng, còn là nam nhân của các nàng.
– Đại cô cô, tiểu cô cô, không nên do dự nữa, một khi để cho tiểu tặc chạy ra khỏi cảnh nội Vạn Hưng phủ, coi như bọn ta bó tay hết cách!
Hai nàng khôi phục tinh thần lại nhìn về phía mọi người, ánh mắt lộ vẻ oán độc. Các nàng cũng biết rõ ràng, nếu không phải là những người này lá mặt lá trái, không chịu giúp đỡ, phủ chủ đã không chết trong tay Miêu Nghị.
Nhưng tình thế bất đắc dĩ, hai người chỉ có thể chảy nước mắt cắn môi xoay người, dẫn mọi người đi lấy linh thứu đưa tin.
Nhưng vào lúc hai người vừa đi vào bên trong tường phủ đệ, đột nhiên có người rút kiếm ra đánh lén từ sau lưng hai nàng, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai đâm liền hai kiếm, đâm trúng vào tim hai nàng.
Hai nàng quay đầu tuyệt vọng nhìn lại, có vẻ như khó tin, sau đó bị kẻ đánh lén kia đạp ngã xuống đất.
Bên cạnh có người kêu lên thất thanh:
– Ngươi làm gì vậy?
– Các ngươi không thấy vẻ oán độc trong mắt các nàng sao? Phủ chủ chết, các sơn đều thoát không khỏi liên quan, ắt sẽ che giấu cho nhau, nhân mã bản bộ phủ chủ cũng không dám đắc tội nhiều người như vậy. Nhưng hai nữ nhân này lại là thị nữ thiếp thân Hùng Khiếu, một khi các nàng báo chuyện này lên cho điện chủ, mọi người có nghĩ tới hậu quả hay không?
Mọi người gật đầu một cái, đều cảm thấy có lý, lập tức không nhìn tới hai nàng sống hay chết, vượt qua thi thể bọn họ nằm trong vũng máu.
Hơn mười con linh thứu bay lên trời, điều tập các đạo nhân mã Vạn Hưng phủ.
———–
Hơn hai mươi kỵ sĩ bọn Miêu Nghị đang chạy ầm ầm như bay, xuyên qua rừng núi, nhảy qua khe sâu, uy vũ như gió, nhanh chóng không ngừng, cũng không dám ngừng.
Mặc dù đã giết được Hùng Khiếu nhưng không ai dám buông lỏng tinh thần, sắc mặt ai nấy cũng tỏ ra nghiêm trọng. Bọn họ biết giết Hùng Khiếu chẳng qua chỉ là bắt đầu, sắp tới chắc chắn sẽ bị địch nhân vây đuổi chặn đường. Chỉ cần bọn họ chưa rời khỏi cảnh nội Vạn Hưng phủ, chuyện gì cũng có thể phát sinh.
Phía sau có thật nhiều người ầm ầm đuổi theo, bởi vì trì hoãn một chút đã không thấy được bóng dáng bọn Miêu Nghị. Nhưng không khó phát hiện dấu chân long câu để lại, nên men theo tung tích điên cuồng đuổi theo.
Mà lúc bọn Miêu Nghị tới đây tiết trời vốn cũng không tốt, hiện tại gặp phải một trận mưa lớn. Lúc này bầu trời mây đen giăng đầy tiếng sấm cuồn cuộn, vô số hạt mưa to như hạt đậu rơi xuống như trút.
Mưa rơi vào mặt mát mẻ khiến cho Miêu Nghị trở nên bình tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn trời, mưa càng ngày càng nặng hạt.
Quay đầu nhìn lại, La Song Phi đang điều khiển long câu chạy sát sau lưng hắn. Kiểm tra lại nhân số một lần nữa, lúc tới hai mươi hai người, lúc về hai mươi hai người, không thiếu người nào, chỉ có mấy người bị thương nhẹ.
– Ha ha ha…
Miêu Nghị không khỏi ngửa mặt lên trời cười như điên, rốt cục cũng đã làm thịt được Hùng Khiếu, giải quyết được mối lo canh cánh bên lòng bao nhiêu năm qua. Nhất thời hắn cất tiếng cười to phóng túng không dứt, thuận tay lấy đầu Hùng Khiếu ra cầm trong tay, giơ ra phía sau cho mọi người nhìn thấy.
Phía sau bọn Điền Thanh Phong nhìn nhau cũng không nhịn được bật cười to, cười như điên trong mưa to gió lớn.
Đối với những môn phái bị quan phương chèn ép như bọn họ mà nói, hành sự lần này thật sự vô cùng khoái chí. Hơn hai mươi người đánh thẳng vào trung tâm một phủ, giết chết phủ chủ, hiện tại nghĩ lại cảm thấy vô cùng sảng khoái. Đây là chuyện mà trước đây Lam Ngọc môn không hề nghĩ tới, chỉ vì không dám.