Những người còn lại của Sùng Tông Giáo cũng bày tỏ quyết tâm.
Lúc trước, bọn họ vẫn còn có chút kiêng dè với Lâm Dương nhưng lại chưa từng nghĩ tới chuyện Lâm Dương muốn đụng tới Ứng Phá Lãng, bọn họ sẽ xông lên không chùn bước, không có nửa phần do dự.
Xem ra thân phận của Ứng Phá Lãng này thật sự là không bình thường!
“Sao? Thần y Lâm, giò chắc anh rất tức giận đúng không?
Chỉ là… anh có thể làm gì tôi nào? Muốn làm gì tôi hả?”
Ứng Phá Lãng thản nhiên nói, trong mắt xẹt qua vẻ ung dung nhàn nhạt.
Có lẽ là cả này hôm nay, chỉ có Lạc Thiên và thần y Lâm này là khiến anh ta có chút hứng thú thôi…
“Tránh ra.”
Lúc này, Lâm Dương khẽ quát lên một tiếng.
“Thần y Lâm, anh không nghe thấy lời chúng tôi nói sao?”
“Tôi thấy anh điên rồi đáy.”
Người xung quanh vô cùng bắt ngờ.
Nhưng Lâm Dương hoàn toàn không quan tâm.
Hôm nay anh đến chính là muốn báo thù, dù là hoàng đề cũng không ngăn cản được anh.
Anh không nói gì nữa mà là dùng hai ngón tay cầm hai cây châm bạc lên, đâm vào người, sao đó đi về phía trước.
Trong thoáng chốc, mọi người đều trở nên yên tĩnh.
Thần y Lâm thế này là muốn ra tay thật ư?
Vô số đôi mắt đều gắt gao nhìn anh chằm chằm.
Ngay cả Ứng Phá Lãng cũng nhìn Lâm Dương với vẻ khá kinh ngạc.
Một giây sau…
Rằm!
Lâm Dương đột nhiên tung một cú đá đạp đệ tử Sùng Tông Giáo trước mặt mình lăn ra, sau đó bước nhanh một bước, thân như điện xẹt, tắn công về phía Ứng Phá Lãng.
Nắm đắm như vũ bão, thế không thể chống đỡ!
Ngay trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, một cây kiếm gỗ đột nhiên vươn ra từ bên cạnh, chắn trước nắm đắm của Lâm Dương.
“Chàng trai trẻ… uống rượu đi, đừng làm người khác bị thương nữa. Huống hồ là người này… không thể làm tổn thương được.”
Giọng nói thản nhiên truyền tới.
Mọi người chăm chú nhìn sang, đều không tin vào những gì mình thấy.
Chủ nhân cây kiếm gỗ này lại là Kiếm Vương…