Hùng Khiếu giận đến thiếu chút nữa hộc máu, không hoảng hốt mới lạ. Đợi các ngươi tới cứu, đến lúc đó chết thế nào cũng không biết.
Giữa vùng hoang dã, tiếng kêu giết vang lên không ngừng, long câu chạy rầm rập thoáng qua nhanh như điện chớp trong rừng, khiến cho chim thú xung quanh kinh hãi bay chạy tứ tán.
Hùng Khiếu đang chạy thục mạng giữa núi rừng vô cùng kinh hoảng, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn, mắt thấy Miêu Nghị càng đuổi càng gần, trong mắt lóe lên vẻ bi phẫn.
Lúc trước thân là sơn chủ Thiếu Thái sơn, bị Miêu Nghị đuổi chạy thục mạng, bên cạnh y còn có người giúp một tay giải vây. Hôm nay thân là phủ chủ Vạn Hưng phủ có thể nói là binh cường mã tráng, ai ngờ ngược lại rơi vào tình thế cô đơn chạy trốn.
– Cẩu tặc Hùng Khiếu, hôm nay sẽ là ngày chết của ngươi, trốn đi đâu!
Miêu Nghị đã đuổi tới sau lưng, dốc sức đâm ra một thương.
Hùng Khiếu xoay người vung trường đao gạt đỡ,
Dù sao tu vi Hùng Khiếu vẫn cao hơn hắn, dưới tình huống cao hơn một cảnh giới chọi thẳng về thực lực, Miêu Nghị không bằng.
Thật may là Nghịch Lân thương được Yêu Nhược Tiên luyện chế có thể hóa giải bớt hai thành lực đạo công kích, nếu không lấy cứng đối cứng Miêu Nghị rất khó cầm vững thương trong tay.
Miêu Nghị cũng tự biết mình, không hề vội vã đuổi theo đánh nhau thẳng tay với Hùng Khiếu nữa, mà bám sát theo sau điên cuồng tấn công vật cỡi của y. Bọn Điền Thanh Phong đang đuổi theo sau, Hùng Khiếu hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Từng đạo hàn quang điên cuồng từ trong tay Miêu Nghị bắn ra, Hùng Khiếu nhận ra được ý đồ Miêu Nghị kinh hoàng chống đỡ.
Keng… keng… keng…
Trường đao và trường thương va chạm vào nhau nhanh chóng mà kịch liệt, những gốc cây ngọn cỏ xung quanh bị đao, thương đụng phải ngã xuống răng rắc.
Vì cầu tự vệ, Hùng Khiếu không tiếc tiêu hao pháp lực kịch liệt, không ngừng quơ đao về phía sau chém ra từng đạo pháp lực vô hình giống như thực chất, không dám để cho Miêu Nghị đến gần.
Miêu Nghị không thể chọi thẳng với Hùng Khiếu, nhưng công kích pháp lực như vậy, Nghịch Lân thương trong tay hắn vẫn có thể đón đỡ được.
Từng đạo pháp lực theo đao bổ ra, Miêu Nghị không né tránh chút nào, vung thương theo sát phía sau, xuất ra từng thương đánh tan những đạo pháp lực đối phương công kích.
Đao pháp Hùng Khiếu và thương pháp Miêu Nghị không cùng một cấp bậc. Miêu Nghị xuất loạn thương như ma mị đánh tan pháp lực công kích, đồng thời còn có thể tranh thủ điên cuồng tấn công vật cỡi Hùng Khiếu, ép Hùng Khiếu phải cuống quít tự cứu.
Mỗi lần đao thương đụng nhau, Miêu Nghị cũng bị chấn hai tay tê dại. Mặc dù như thế nhưng hắn vẫn bám sát không buông, có cơ hội tốt như vậy há có thể để cho Hùng Khiếu chạy thoát.
Mắt thấy hai người phía trước đánh nhau một mất một còn, Miêu Nghị dựa vào tu vi Bạch Liên tử chiến với Hùng Khiếu tu vi Thanh Liên, bọn Điền Thanh Phong phía sau cũng vô cùng nôn nóng.
Thế nhưng cước lực long câu bọn họ kém xa Hắc Thán, trong lúc nhất thời muốn đuổi theo cũng không đuổi kịp, chỉ có thể nóng nảy trong lòng.
Bất quá tốc độ Miêu Nghị xuất thương càng lúc càng nhanh, đánh cho Hùng Khiếu xoay người chống đỡ càng ngày càng loạn. Lúc cả hai chạy lên sườn núi, vị trí của Hùng Khiếu cao hơn lập tức cho Miêu Nghị cơ hội công kích tuyệt diệu. Hắn tranh thủ lúc rảnh tay đâm trúng một thương vào chân sau long câu Hùng Khiếu, thuận tay vung lên, khiến cho máu thịt văng tung tóe.
Long câu hí thảm quỵ xuống, Hùng Khiếu kinh hoảng thất thố lập tức bay ra khỏi lưng long câu.
Mắt thấy phía sau hơn hai mươi kỵ sĩ hung mãnh đuổi theo, nhất là đóa Thanh Liên tứ phẩm có thể thấy được rõ ràng trên Mi Tâm Điền Thanh Phong kia, có thể nói là Hùng Khiếu bị dọa sợ đến hồn phi phách tán, cầm đao phi thân trốn lên tàng cây, sau đó ra sức bỏ chạy.
Lúc này Miêu Nghị lại không gấp đuổi theo, nhanh chóng thi pháp khôi phục hai cánh tay bị chấn đến tê dại. Mới vừa rồi có thể nói là hắn cắn răng cố gắng chống đỡ, liều chết cũng không thể bỏ qua cho Hùng Khiếu, mới tìm được cơ hội một thương đánh ngã long câu Hùng Khiếu, chuyện còn lại giao cho bọn Điền Thanh Phong là được.
Không còn cước lực của long câu giúp đỡ, Hùng Khiếu không thể nào chạy thoát, bèn tập trung vọt tới đội hình bọn Điền Thanh Phong lập tức tản ra.
Hùng Khiếu vừa từ trên tàng cây bay xuống, có năm tu sĩ cơ hồ là đồng thời bay vọt lên không.
– Giết!
Mắt thấy năm thương đồng thời công tới, Hùng Khiếu thét lên như điên dại, liều mạng quơ đao lăng không nổi giận chém tới.