Đàm Thanh Nhã một lần nữa đau đớn bò lên trên, ánh mắt vẫn ủy khuất khiến mọi người ngao ngán. Đàm Thanh Nhã đúng là tự tìm chết còn gì? Có tên ngu mới chạy đến đối mặt với người ghét mình.
“Chị… chị chỉ là muốn hỏi em tại sao lại ghét chị như vậy thôi mà…”
“Cô thiểu năng sao? Bổn tiểu thư ghét cô, cần lí do?”
Thì thầm sát vào tai Đàm Thanh Nhã, giọng điệu giễu cợt vô cùng:
“ Tác giả muốn Cố Mạc Chi là ác nữ phản diện, tôi đây liền chấp thuận. Cô nằm trong thân thể nữ chính, thì phải ráng chịu thôi a”.
Đàm Thanh Nhã run rẩy không thôi, tay bấu chặt khiến lòng bàn tay rỉ máu. Vốn định vu khống Mạc Chi trước mặt tất cả, kết quả lại thành ra như vậy, ả không can tâm, không can tâm!
Mạc Chi đứng dậy, ung dung tiến về phía Dạ Quân Trần, cúi đầu cười nhẹ nhàng, không giống bộ dạng giống như tiểu ác ma khi nãy.
“Quân ca ca. Để buổi tiệc thành ra như vậy, thật ngại quá. Mong anh thứ lỗi”.
Dạ Quân Trần cười tủm tỉm, đặt cô tận trên trời, kéo bả vai cô kề mình, nói:
“Không sao, không sao. Không phải tại em, là vị Tần thiếu phu nhân tương lai kia gây chuyện, sao anh nỡ trách em?”
Mạc Chi cười:
“Anh nói sai rồi. Vị kia là Tần, Bạch, Dung thiếu phu nhân tương lai hay em dâu anh, còn chưa biết”.
Quân Trần búng trán cô, đưa cô vào lại biệt thự:
“Rồi rồi. Anh nói sai. Giờ đi lên thay đồ, tắm rửa đi ngủ đi. Hôm nay ngủ lại đây, anh sai người hầu dọn phòng trước kia em hay ngủ cho em rồi.”
Mạc Chi muốn nói thêm nhưng ý thức được không nên. Vì vậy, cô đành rời tiệc, theo người hầu lên lầu tắm rồi đi ngủ, mặc kệ ngoài kia có bao nhiêu ồn ào…
[…]Sáng ngày hôm sau thức dậy, Mạc Chi nặng nề xuống lầu, bắt gặp nam nữ chủ đều đông đủ…
Ánh mắt đổ dồn về phía cô. Trên thân thể ẩn ẩn hiện hiện, áo sơ mi trắng rộng thùng thình cũng không thể che giấu cảnh xuân, nhất là cặp chân trắng nõn, thon thả đều được phô bày bởi chiếc quần đùi rộng quá cỡ trên người. Ai trong bọn hắn đều biết, đây là đồ của Dạ Quân Trần
Đáy lòng chắn ghét tột cùng, miệng nhỏ không ngừng cất tiếng:
“Anh Quân!”
Dạ Quân Trần từ đối diện tiến tới, cười : “ Dậy rồi? Mau đi vệ sinh cá nhân rồi xuống dùng bữa”.
Cố Mạc Chi nhăn mày, không kiêng dè gì, trỏ tay phía những người người phía dưới, hỏi: “ Đám nhóc kia cũng ăn cùng?”
Dạ Quân Trần phì cười: “ Đúng rồi. Nhưng mà không được xưng hô như vậy, hư”.
Mạc Chi tặc lưỡi. Đâu có sai? Mạc Chi cô rõ ràng đã hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, đám oắt con này có là gì? Chẳng qua thân thể này còn quá trẻ thôi…