Hừ, xem ra Diệp Hàn có chút bản lĩnh.
Quả video vừa tung ra, dư luận lập tức xoay chiều. Nội dung nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết, ngoài xướt mướt xin lỗi và chửi thúi đầu Dư Chi thì còn gì mới lạ?
Có điều ngoài dự đoán của Trương Viễn Hoài thật, lần này có khá nhiều bình luận không liên quan được tương tác sôi nổi.
[Đừng buồn nữa, trầm cảm đi: Ồ quao, hôm nay ‘hương quả’ (hương hỏa) của dì Dư thịnh nhỉ? Nhiều nhất chắc là quả táo nhãn lồng rồi.– >Quàng Thượng: tiện nhân thâm độc, trẫm thích ngươi rồi đó!] [Thần Thoại: Hu hu tao đã nói rồi mà mấy con đ* l*n tụi bây không nghe, Trương quý phi sao có thể để con bánh bèo trát bột này vào mắt được?
– >Thần Chi: Hu hu tôi cũng khóc, fan couple vỡ mộng, cô ta quá thủ đoạn, không xứng!]
– ->Viễn Hàn is real: Gì vậy trời, giờ ai còn chèo ba cái thuyền lá này nữa, đưa tay đây, tôi dắt cô lên hỏa tiễn Viễn Hàn.]
Trương Viễn Hoài đọc đến đây hơi khó hiểu: “Viễn Hàn là cái quần què gì vậy?”
Đại Lợi nhanh chóng phổ cập kiến thức cho Hoài 2G: “Tên couple của cậu và Diệp Hàn đó ba!”
Trương Viễn Hoài kinh ngạc há mồm, cái thể loại trời tru đất diệt gì đây?
“Cái này có từ hồi Diệp Hàn nâng đỡ cậu rồi, giờ cậu mới hỏi đến, có chậm quá hong vậy?” Hệ thống cà khịa.
Trương Viễn Hoài không đáp, vấn đề này trả lời có hơi mất mặt. Hắn đánh trỗng lãng, tùy tiện nói: “Trùng hợp công ty của hắn cũng tên Viễn Hàn.”
Đại Lợi càng khinh bỉ hơn: “Cậu thực sự nghĩ là trùng hợp à? Nói cho cùng nếu cậu chịu để tâm, biết tên couple của hai người sớm một chút thì lúc công ty mạo hiểm Viễn Hàn xuất hiện, cậu đã không ngu ngơ bị chèn ép nhiều năm như vậy.”
Trương Viễn Hoài nghẹn họng, nhận ra hệ thống nói không sai chút nào.
Mẹ nó cuối cùng vẫn là do tao à?
Hắn đè nén ấm ức, tiếp tục đọc bình luận.
[Lá Ngọc Cành Vàng: Mọi người đừng có chửi Dư Chi nữa, người ta vứt hết liêm sĩ để quyến rũ Trương Viễn Thần, ai ngờ anh ta không bị mê hoặc mà còn muốn nôn. Chắc Dư muội bị đả kích lắm, cô ta sống cũng đâu dễ dàng ha ha.– ->Trong Thính Có Độc: Vậy mà còn dám lên mạng đặt điều, làm như lương thiện lắm, ai cho cô ta tự tin nói ra hai chữ “tha thứ” vậy?
– —>Bốn Bể Là Nhà: Liêm sĩ vứt hết rồi nên mới tự tin vậy đó bạn yêu.] [Alpha without Bet: Kim chủ đại nhân lên tiếng rồi, tiện tì mau quỳ thôi~
– ->Nhìn Thấu Hồng Trần: Kim chủ cái gì, rõ ràng là anh yêu của người ta~] [Không thiếu cái gì ngoài cái gì cũng thiếu: Diệp thiếu đã quay trở lại và lợi hại hơn xưa ah~
– ->Gái Nhà Lành: Ah ngầu quớ, muốn đẻ con cho anh ấy~
– —>Kim Bài Miễn Tử: Cẩn thận Trương quý phi cào nát mặt cưng!] [Văn vở: Diệp thiếu tái xuất giang hồ, nữ vương đại nhân vẫn xinh đẹp kiêu ngạo như thời em mới yêu anh. Sau thời gian dài chia cắt, mọi thứ có vẻ vẫn không thay đổi, điều em muốn hỏi là cúc hoa còn ổn không anh?
– ->Hoa Cúc Cần Được Bảo Vệ: Tôi cùng chung thắc mắc với cô.]
– —>Tôi Chỉ Đơn Giản Là Đóa Hoa: Mấy người đang nói gì vậy bé không hiểu, yêu cầu nữ vương đại nhân ra giải thích giúp bé~]
Trương Viễn Hoài nhìn cái đám ất ơ một tiếng nữ vương, hai tiếng nữ vương đại nhân gọi đến thuần thục mà cáu.
Chết tiệt, chỉ cần Diệp Hàn khốn khiếp ở đâu, hắn liền bị trêu thành oán phụ ở đó!
Trương Viễn Hoài hậm hực trong lòng, nhìn dây xích trên chân càng muốn nổi bão.
Lúc này chuông điện thoại vang lên, hắn vừa nghe tiếng chuông đặc biệt mình cố ý đặt riêng liền không dám chậm trễ một giây ấn nhận.
Đầu dây bên kia gấp gáp: “Bà Trương đang nguy kịch, mong ngài có thể đến bến viện ngay!”
Trương Viễn Hoài nghe xong lập tức bật dậy muốn ra ngoài, đồng thời dây xích theo chuyển động của hắn khua thành tiếng. Hắn không nghĩ được nhiều, quả quyết bật định vị lên xem địa chỉ, sau đó báo công an.
“Tôi đang bị giam cầm, địa chỉ số… mong các đồng chí có thể đến cứu ngay lập tức!”
Lúc Trương Viễn Hoài được công an thả ra, Diệp Hàn vừa mới đi nước ngoài một ngày trước lập tức mua vé máy bay quay về, toàn thân bao trùm một cổ khí lạnh lẽo.
Y không ngờ hắn liều tới vậy, cái con người này luôn có cách chọc giận y! Phải chăng y đã quá nhẹ nhàng?
Khi Trương Viễn Hoài vội vã chạy vào bệnh viện, mẹ Trương chỉ còn một hơi tàn, bà gặp hắn nói lời cuối cùng, sau đó mãn nguyện nhắm mắt rời đi.
Lần nữa phải đối mặt với cái chết của người thân, hắn đáng thương co người một góc, nước mắt chậm rãi rơi xuống.
Hệ thống mắng hắn vô tình, Diệp Hàn hận hắn vô tình, ai cũng nói hắn vô tình… Thực chất không phải hắn không có tình cảm, chỉ là không đặt lên ngươi mà thôi.
Giờ khắc này hắn có khác gì đứa trẻ của mẹ? Phải tận mắt nhìn mẹ mình ra đi, hắn đau lòng cũng là chuyện thường. Tuy nhiên Trương Viễn Hoài vẫn là Trương Viễn Hoài, đừng tưởng bắt gặp được giây phút hắn yếu lòng liền có thể trông cậy vào lương tâm của hắn, đừng ngây thơ như vậy.