“Nhất Vương Ái Nhi rồi đấy”
Ái Nhi nhảy đổng lên, chạy khắp lớp đòi đánh các bạn. May cho bọn họ là chân cô bé ngắn ngủn, không bắt kịp tốc độ đồng trang lứa.
Cô Ly bước vào hét lên kêu cả lớp trật tự. Buổi học cuối cùng trước khi nghỉ đông rồi mà lũ nhóc còn quậy phá như thế này.
…—————-…
Màu trời đen phủ hết trên đỉnh đầu của thành phố. Đường xá vẫn còn nhộn nhịp, những ánh đèn bên vỉa hè sáng long lanh chào đông. Nhà nào nhà nấy trang trí Giáng sinh rực rỡ. Chỉ riêng nhà của Long Vũ vẫn không có gì thay đổi.
Trong căn hộ của hai cô gái nhỏ, Ái Nhi ngồi dưới sàn gấp quần áo. Còn Ngọc Ánh tranh thủ đứng bếp, làm những chiếc bánh quy nhỏ theo chủ đề Noel.
Hai người ai làm việc nấy, lưng quay vào nhau nhưng hai cái miệng thì không tách ra được. Ngọc Ánh vừa bắt kem trang trí bánh, vừa hỏi.
– Cậu có thấy khó chịu chuyện lúc sáng không?
Tay nhỏ của Ái Nhi bỏ quần áo vào vali.
– Vụ Hiệp á hả? Chắc mấy bạn trong lớp đùa thôi.
– Ừm… nhưng mà Rồng anti-social không thích cậu bị trêu như vậy đâu.
Ái Nhi im lặng. Cô chọn cách không trả lời mà chỉ tiếp tục gấp đồ. Ngọc Ánh nói tiếp:
– Cậu nhận ra rồi đúng không?
Cô gái nhỏ giật mình, lắp bắp hỏi:
– Ch-chuyện gì?
– Cậu đó!
– …
– Cậu thích Rồng anti-social mà! Sáng nay suýt nữa thì lộ tẩy còn gì?
Mặt Ái Nhi đỏ như tôm luộc. Nhưng Ngọc Ánh đứng quay lưng làm bánh nên không nhìn thấy. Cô nghe thôi cũng biết bạn mình bị trúng tim đen, liền tiếp tục câu chuyện:
– Cậu có nhớ là rung động rồi thì nên làm gì không?
“Nếu thật sự cảm nắng rồi thì phải tỏ tình chứ”
Ái Nhi nhớ rõ những lời dạy dỗ của Ngọc Ánh. Nhưng cô không dám trả lời, không dám thừa nhận.
Bầu không khí đang căng thẳng thì có tiếng gõ cửa. Ngọc Ánh đang dở tay nên Ái Nhi phải chạy đi mở.
“Cạch”
– A…
Là Trần Long Vũ. Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới thật. Ái Nhi bước ra ngoài rồi nói:
– Ngọc Ánh, tớ đi dạo chút nha.
…—————-…
Hai người đi trên vỉa hè, chưa ai nói câu nào. Tiết trời đông cứ lành lạnh. Mới chỉ khoảng 8 giờ tối nên đường phố vẫn còn khá đông đúc, đa số là đi sắm quần áo Noel để mặc tối mai.
Ái Nhi ra ngoài hơi vội nên chưa kịp mặc thêm đồ. Long Vũ tinh ý liền cởi áo khoác của mình rồi chìa tay ra.
– Nè, tớ hơi nóng.
Ái Nhi ngượng ngùng lắc đầu, tay nhỏ đẩy áo về phía cậu bạn.
– Thôi, cậu bảo là ghét đồ đã qua sử dụng mà. Tớ mặc rồi sao cậu mặc được nữa?
Tuy nói vậy nhưng hai vai của Ái Nhi vẫn cứ run nhẹ. Làn da mỏng manh của thiếu nữ khó mà chống chọi được với cái giá rét mùa đông.
Cứ đẩy qua đẩy lại như thế này thật mất thời gian, Long Vũ khoác luôn áo lên vai cô bạn, còn tiện miệng cằn nhằn:
– Nhiều chuyện! Tớ không quan tâm mấy cái đó nữa. Yên tâm mà mặc đi.
.
.
.
“Đúng là tớ ít khi cho người khác mượn đồ.
Nhưng cũng phải có một ngoại lệ chứ!”