“Em, tất cả đều vì em không tốt.”
“Em đã biết mình không tốt thế đáng đánh hay không?” Một cái tát nữa rơi xuống.
“A, a, anh là người đọc sách chẳng lẽ không hiểu bạo lực không thể giải quyết vấn đề.”
Mông Tô Tiểu Mễ đã ửng đỏ nhưng lần này Nghiêm Ngôn tuyệt đối không nương tay.
“Anh đánh em như vậy, em có phục hay không?” Một cái tát.
“Không phục, tại sao chứ, tại sao chứ, tại sao chứ hả.” Lại thêm một cái.
“Phục, em phục rồi, anh làm gì em cũng phục.”
“Tâm phục hay khẩu phục?” Vỗ thêm một cái
Tô Tiểu Mễ ngẩng cổ hét lên: “Cái mông phục nhất.”
“Sau này có ngoan ngoãn nghe lời anh hay không?” Vỗ một cái
“Muốn, muốn, xin anh tin tưởng sự chân thành của em, ai u.”
Vùng vẫy một hồi, Tô Tiểu Mễ đột nhiên cảm thấy bụng hơi khác thường, có chút đau, từ từ đau vặn xoắn.
“Ngôn, em đau bụng.” Nói xong cắn chặc môi dưới.
Nghiêm Ngôn đi tới trước mặt Tô Tiểu Mễ, Tô Tiểu Mễ liền ngẩng đầu trong lòng cũng hối hận ngày thường cậu thích diễn trò. Trong thời điểm mấu chốt thế này Nghiêm Ngôn nhất định cho rằng cậu nói dối để tránh bị đánh, cậu phải làm sao bây giờ, đau quá, đau quá. Nhưng Tô Tiểu Mễ nghĩ đã nghĩ quá nhiều cũng quá khinh thường hoả nhãn kim tinh của Nghiêm Ngôn vô cùng hiểu rõ cậu. Nghiêm Ngôn nhanh chóng mở ra gút thắt cà vạt ở cổ tay cùng Tô Tiểu Mễ: ” Sao rồi ?”
Tô Tiểu Mễ nắm chặt lấy cổ áo Nghiêm Ngôn, trán toát mồ hôi lạnh: “Bụng, bụng đau quá.”
Nghiêm Ngôn giúp Tô Tiểu Mễ tròng lại quần, ôm ngang Tô Tiểu Mễ chạy về hướng cửa.
Người mang mắt kiếng nhìn một chút tờ danh sách trên tay, ngẩng đầu nhìn Tô Tiểu Mễ đã tiêm thuốc giảm đau, hỏi: “Cậu đã ăn những gì.”
Tô Tiểu Mễ nghiêng đầu nghĩ: “Không có, tôi vẫn ăn cơm như bình thường.”
“Ăn sô cô la đến nỗi người thường cũng không chống đỡ kịp.” Nghiêm Ngôn ở bên cạnh lạnh lùng nói.
“Khó trách lại như vậy, cậu trai trẻ, thứ kia ăn nhiều sẽ ảnh hưởng đến vấn đề tiêu hóa, giả như đau bụng, bụng trướng, đi tả hoặc táo bón.”
“Còn cứu được không?” Tô Tiểu Mễ đáng thương hỏi.
“Uống thuốc sẽ không sao”
Nghiêm Ngôn lấy thuốc xong đỡ Tô Tiểu Mễ trở về nhà. Nằm ở trên giường Tô Tiểu Mễ hết kêu khổ lại than mệt: “Ai u, em bây giờ bị anh đánh thành người tàn tật rồi.”
Nghiêm Ngôn ngồi ở bên cạnh đưa ly nước cho cậu: “Em cho rằng anh điếc hay sao mà không nghe em nói?”
“Anh còn hung dữ quát mắt người tàn tật.” Tô Tiểu Mễ ôm bụng ồn ào.
Nghiêm Ngôn trừng mắt liếc cậu một cái: “Chờ em khỏe hẳn anh sẽ tìm em tính sổ, hôm nay tạm tha cho em.”
Tô Tiểu Mễ nghe vậy vui vẻ hẳn lên, nằm ở trên giường làm mặt quỷ, le lưỡi, dùng cái mông hướng về phía Nghiêm Ngôn, lại dùng tay tự vỗ vào mông mình: “Tới đánh em đi, đánh em đi, đánh em đi.” Tô Tiểu Mễ đắc ý vênh váo như một vị quốc vương, bây giờ đang bệnh Nghiêm Ngôn sẽ không đánh cậu, hiện tại thân thể cậu đáng được nâng niu nhất.
Nghiêm Ngôn siết tay thành quả đấm, bề trên nổi đầy gân xanh.
Tô Tiểu Mễ vẫn còn đùa dai vỗ vỗ vào mộng: “Sao không đánh em như vừa rồi nửa đi, tới đây, hiện tại cho anh đánh anh lại không dám đánh.” Cậu hoàn toàn không chú đến người bên cạnh đã hoàn toàn thay đổi sắc mặt.
“Không phải vừa rồi đánh em đến kêu bành bạch sao, không phải anh muốn em cầu xin tha thứ sao, thế nào, hiện tại bất lực rồi?” Tô Tiểu Mễ càng nói càng hăng say, nước miếng tung bay đầy trời.
Nghiêm Ngôn chậm rãi đi đến gần, từng câu từng chữ như nặng từ kẽ răng mà ra: “Ông đây thấy cậu đã không còn đau nữa rồi đúng không.” Nói xong liền nhào lên trên giường đè lại Tô Tiểu Mễ, một tay đem hai tay Tô Tiểu Mễ giữ chặt ra phía sau, tay còn lại hướng về cái mông đang vễnh cao hung hăng vỗ mạnh xuống.
Tô Tiểu Mễ đau đến oa oa thét to: “Mẹ nó, anh không phải là người, ngay cả người tàn tật cũng đánh.