“Ma Xuyên vẫn chưa tới sao?” Tôi ngồi xuống đối diện Nghiêm Sơ Văn.
Nghiêm Sơ Văn ngẩng đầu lên, lắc lắc cái điện thoại trong tay, nói: “Vừa mới liên lạc với cậu ấy rồi, cậu ấy đi tàu điện ngầm qua, sắp tới rồi.”
Để cho tôi đi đón hắn từ sớm luôn chả phải là xong chuyện rồi hay sao, vậy mà còn chạy đi chen chúc trên tàu điện ngầm nữa chứ…
Tôi cởi áo khoác ra vắt trên ghế, nói với Nghiêm Sơ Văn một tiếng rồi đứng dậy đi vào nhà vệ sinh. Sau khi đi vệ sinh xong quay lại thì Ma Xuyên cũng đến rồi.
Những giận dữ và chán ghét hôm qua giờ phút này hầu như đã biến mất hoàn toàn trên gương mặt hắn, hắn nhìn tôi không khác gì với trước kia. Sĩ diện tới mức tôi nảy sinh ra một chút ác ý, cứ chỗ nào không nên nhắc thì tôi cứ nhắc tới để hắn không thể nào giả vờ như không có chuyện gì được nữa.
1
“Triệu Thần Nguyên nói hôm qua là cậu đưa tôi về à?” Tôi cầm cái ly lên uống một ngụm nước lọc, giả vờ như lơ đãng nhắc tới: “Tôi không say rượu rồi làm khùng điên gì đó chứ?”
Ma Xuyên gỡ dụng cụ ăn dùng một lần trên bàn ra, đầu cũng chẳng buồn ngẩng lên nói: “Không có.”
Không biết có phải là tối qua tôi cắn dữ quá hay không mà hôm nay hắn không đeo khuyên tai, vành tai trái hơi ửng đỏ, không để ý thì nhìn cứ như là bị buốt lạnh vậy.
“Vậy à? Vậy là được rồi. Tính tình sau khi say của tôi không tốt lắm, uống say quá dễ làm bậy làm bạ.” Hắn càng muốn tránh tôi lại càng muốn ép sát tới cùng.
Chắc là hắn vừa nhớ lại hồi ức không hay tối hôm qua, siết chặt đôi đũa, đầu ngón tay trắng bệch trong nháy mắt.
1
“Vậy thì uống ít thôi.” Nói xong thì hắn nhẹ nhàng gác đũa lên cái giá đỡ đũa.
Tôi phụt cười một tiếng: “Cậu không uống được nên mới không uống, tôi uống được thì sao lại không uống chứ? Lỡ như ngày mai tôi chết rồi thì hôm nay chính là bữa ăn cuối cùng của tôi rồi, muốn uống lại không uống được vậy thì tôi phải thấy tiếc tới cỡ nào chứ?”
Nghiêm Sơ Văn đang cắm đầu gọi món bên kia, không biết có phải là nghe thấy cuộc đối thoại của chúng tôi hay không mà đột nhiên chen miệng vào nói: “Có muốn uống chút rượu hay không?”
Tôi và Ma Xuyên cùng nhìn về phía cậu ta.
Nghiêm Sơ Văn không hề nhận ra mà lướt lướt điện thoại nói: “Rượu mơ của tiệm này ngon lắm, Bách Dận cậu có muốn uống một chút không? À không đúng, có phải cậu lái xe không?”
Hôm qua tôi uống hơi nhiều, tuy là chưa say tới mức bất tỉnh nhân sự nhưng mà hôm nay cơ thể vẫn cứ cảm thấy choáng váng khó chịu. Nếu như là dịp gì khác thì rượu này chắc chắn là không uống rồi. Thế nhưng mà hết lần này tới lần khác tôi vừa mới huênh hoang trước mặt Ma Xuyên xong mà giờ lại hèn, ít nhiều gì cũng sẽ làm cho tôi trông hơi nực cười.
“Uống chứ, gọi tài xế lái thay là được.” Liếc mắt nhìn Ma Xuyên một cái, tôi nói: “Tối qua Triệu Thần Nguyên đãi tiệc tớ cũng có uống rượu, cuối cùng là cậu ta gọi tài xế lái thay cho, Ma Xuyên đưa tới lên tầng đó.”
Nghiêm Sơ Văn gật gật đầu, không hề tò mò tại sao Ma Xuyên cũng nhận được lời mời tham gia tiệc sinh nhật của Thẩm Tĩnh.
“Vậy thì gọi một chai đi, tớ cũng uống với cậu một chút. Ma Xuyên cậu muốn uống cái gì?” Cậu ta hỏi.
Đầu ngón tay của Ma Xuyên gõ gõ ly trà trước mặt nói: “Tôi uống nước là được.”
Gọi món xong, Nghiêm Sơ Văn đẩy kính lên, gia nhập vào cuộc trò chuyện của chúng tôi.
“Ma Xuyên, tai của cậu bị sao vậy? Bị nứt da hả?” Nghiêm Sơ Văn cũng để ý tới sự khác thường trên lỗ tai của Ma Xuyên, quan tâm nói: “Có phải là không quen với thời tiết của Hải Thành không?”
“Không phải…” Ma Xuyên xoa xoa vành tai sưng đỏ của mình, giọng nói đột nhiên lạnh xuống vài độ: “Bị một con “côn trùng” không có mắt chích.”
Nghiêm Sơ Văn ngạc nhiên nói: “Thời tiết này mà vẫn có côn trùng á? Điều kiện vệ sinh ở kí túc xá đại học Hải Thành kém dữ vậy hả? Vậy cậu bôi chút thuốc đi, nhỡ là côn trùng gì đó độc nữa.”
Tôi: “…”
Côn trùng không có mắt? Tôi lặng lẽ ghim chuyện này lại trong lòng.
–
Uống hết một chai rượu mơ, Nghiêm Sơ Văn đã chịu hết nổi rồi, mặt cậu ta đỏ y chang đít khỉ. Tôi lại gọi thêm một chai nữa rồi uống hết một mình.
Tới cuối buổi, tôi vẫn y như tối hôm qua, nằm bò ra trên bàn mặc kệ hết mọi thứ.
Nghiêm Sơ Văn đẩy đẩy tôi, thấy tôi không tỉnh thì nói với Ma Xuyên: “Bách Dận… hình như cậu ấy uống say rồi.”
Ma Xuyên không có động tĩnh gì hồi lâu, tôi nằm ở chỗ này cố đoán suy nghĩ của hắn, đoán chắc là hắn nhất định đang thầm mắng tôi vừa gà mà còn vừa thích chơi nổi trong lòng.
Đột nhiên, bên tai vang lên một tiếng thở dài rõ ràng, sau đó tôi nghe thấy Ma Xuyên nói: “Cậu gọi tài xế lái thay đi, tôi đưa cậu ta về vậy.”
Mọi thứ diễn ra y hệt như tối qua tới bất ngờ, chỉ khác là hôm nay tôi không cần phải chỉ đường cho tài xế lái thay nữa, vừa vào khu chung cư là Ma Xuyên đã có thể chỉ cho tài xế lái thay lái đúng tới dưới toà chỗ nhà tôi.
Lúc đi vào thang máy, cả người tôi còn treo hết trên người của Ma Xuyên, hai mắt say khướt lờ đờ, dáng vẻ ngay cả đứng cũng đứng không vững. Đợi tới khi hắn dùng vân tay của tôi mở khoá, chúng tôi cùng đi vào trong căn nhà tối om thì tôi cũng lười giả vờ tiếp. Tôi kéo phắt cái tay đang lần mò mở công tắc của hắn qua rồi đè hắn lên trên vách tường đối diện cửa.
Dịu dàng hôn lên vành tai của hắn, cân nhắc tới trạng thái hiện giờ của nó nên tôi không giày vò chỗ này nữa mà đôi môi lại dịch xuống dưới, khai phá một trận địa mới, vội vàng cắn một cái lên hầu kết của hắn.
Hôm nay hắn mặc một cái áo len màu đen cổ tròn, để lộ ra cả phần cổ và hầu kết, vừa nãy lúc đang ăn tôi đã muốn làm như vậy rồi. Cắn lên cái cổ yếu ớt của hắn, làm cho hắn phải ngửa cổ lên như một con thiên nga bị thương, van xin tôi tha cho hắn một lần…
“Ưm…” Hắn bị đau nên thấp giọng rên lên một tiếng, ngửa cổ lên như những gì tôi nghĩ, phần gáy chống lên vách tường đằng sau.
“Bách Dận!” Hắn tức giận tới nỗi giọng nói cũng run rẩy.
Tôi không để ý tới hắn. Tôi đã uống say rồi thì sao tôi còn có thể để ý tới hắn nữa?
Hàm răng gặm cắn không mạnh không nhẹ, cắn xuống lộ ra trên phần cổ của hắn, một tay tôi đè trên vai hắn, một tay khác thì luồn vào trong cái áo len của hắn từ bên dưới.
Tay lạnh quá, khác xa với nhiệt độ trên cơ thể của hắn. Vừa mới dán lên thì hắn đã bất giác giật bắn mình.
“Bách Dận…” Hắn cuống quít bắt lấy tay tôi, nghiêng đầu qua muốn né tránh môi lưỡi của tôi: “Buông tôi ra…”
Tôi cũng không quá trớn lắm, hắn bắt lấy tay tôi thì tôi cứ để cho hắn bắt lấy. Lòng bàn tay tôi dán sát lên eo hắn, đôi môi và chóp mũi không ngừng vuốt ve bên gáy hắn.
Từ sau khi quay lại từ Bằng Cát, tôi cứ tưởng là tôi đã có thể buông bỏ rồi. Từ đây hắn cứ làm Tần Già của hắn, tôi làm nhà thiết kế trang sức của tôi, cả đời này không cần phải qua lại với nhau nữa.
Nhưng mà tôi đã sai rồi, tôi hoàn toàn không thể buông bỏ được. Chỉ cần vừa nhìn thấy hắn là những suy nghĩ dơ bẩn từ trong sâu thẳm đáy lòng lại đua nhau ngóc đầu dậy.
Tại sao tôi không thể? Tại sao tôi nhất định phải nhẫn nhịn?
Cả đời này… Mẹ nó tôi chưa bao giờ phải nhịn lâu như vậy!
Một chút ánh sáng nhàn nhạt chiếu vào từ ngoài hành lang trước cửa, hơi thở nóng bỏng mà gấp rút. Tôi lùi ra sau một chút, tầm mắt rơi trên đôi môi của Ma Xuyên, vừa mới định hành động thì cái tay hắn bắt lấy tôi đột nhiên dùng sức, trở tay đè tôi lên trên tường.
Sau lưng lập tức bị một cơ thể nóng rực đè lên: “Tính tình sau khi say của cậu đúng là rất tệ, thói quen cũng nát bét.”
Giọng điệu của hắn vô cùng nguy hiểm, cái tay trống kia rơi xuống trên cổ tôi chặn lại với vẻ cảnh cáo. Tôi vừa mới thấy hơi ngạt thở một chút thì hắn lại nhanh chóng rời tay ra, nắm chặt lấy cằm của tôi ép tôi ngửa đầu lên.
+
“… Quá nát bét rồi.” Ngón tay của hắn thọc vào trong khoang miệng của tôi, cùng với giọng nói trầm thấp, chà qua từng cái răng vừa mới cắn hắn khi nãy.
1
Tôi rùng mình một cái, một tay chống trên tường, trong lòng không khỏi dâng lên một chút sợ hãi.
Không lẽ hắn… tức tới nỗi muốn nhổ răng tôi hả?