Ngày hôm qua điên cuồng cả một đêm, thời điểm Mạc Chi Dương dậy, người bên cạnh đã không còn, rời giường mặc áo sơ mi của hắn vào, sau đó đi rửa mặt, nhìn vào gương có thể thấy, trên cổ đều là kiệt tác của hắn.
Thầm mắng một câu, cẩu nam nhân, thật đúng là cẩu nam nhân!
Xuống lầu mới nhìn đến trong phòng đã được thu dọn sạch sẽ, còn hắn đang mặc quần áo ở nhà, ngồi trên sô pha, nhìn một chồng giấy thật dày.
“Trường Lưu.” Mạc Chi Dương xoa xoa đôi mắt đi qua, nhìn có chút đáng yêu.
Cậu vẫn là mặc áo sơ mi của hắn, áo sơ mi to rộng đem người bao lại nhìn càng tinh tế, Thẩm Trường Lưu vươn tay với cậu, đem người ôm lên đùi ngồi: “Có đói bụng không?”
“Còn tốt, cái gì vậy anh?” Mạc Chi Dương kiều nhược tiến vào lòng ngực hắn, dựa lên vai, nhìn những trang giấy đó.
“Đây là kịch bản anh mới nhận, em đau đầu không? Muốn uống nước không, anh lấy cho em.” Thẩm Trường Lưu có chút lo lắng, cậu ngày hôm qua uống nhiều rượu như vậy, cũng không biết làm sao.
Mạc Chi Dương không cho hắn cơ hội, đôi tay đã ôm lấy cổ hắn: “không cần, cứ như vậy.”
“Được được được.” Thẩm Trường Lưu đem người sủng đến không giới hạn, cũng tùy ý cậu, ôm người cùng nhau xem kịch bản.
Một lúc sau xem xong kịch bản, Thẩm Trường Lưu khó có được gật gật đầu: “Kịch bản này thật không tồi, tuy rằng không đủ thương nghiệp, nhưng tuyệt đối có thể lấy được giải thưởng.”
“Thương nghiệp liền không thể lấy thưởng sao?” Mạc Chi Dương đối với sự tình của giới giải trí, thật ra không có hiểu biết.
Thẩm Trường Lưu kiên nhẫn giải thích cho cậu: “Cũng không phải, kỳ thật diễn viên điện ảnh trừ chụp phim thương mại ở ngoài, còn sẽ chụp một ít tiểu chúng điện ảnh khác, đều không kiếm tiền giống nhau, nhưng có thể lấy thưởng, cho nên có một ít diễn viên có danh tiếng, cũng sẽ không ràng buộc hoặc là thiếu thù lao đóng phim biểu diễn của một ít nhà đầu tư điện ảnh không lớn, xem như mạ vàng.”
“Cho nên, cái phim điện ảnh này anh có thể lấy thưởng?” Mạc Chi Dương ngồi thẳng lên, giống như cũng có chút hứng thú.
Thẩm Trường Lưu cũng không xác định lắm, nhưng hắn muốn làm diễn viên sống qua ngày cũng nên viết cho mình một dấu châm câu viên mãn, phim điện ảnh này không thể nghi ngờ là rất có tiềm lực: “Hẳn là vậy.”
“Kia cũng tốt.” Mạc Chi Dương che che bụng: “Em đói bụng, Trường Lưu.”
Nghe cậu nói đói bụng, Thẩm Trường Lưu vươn tay che bụng cậu lại, nhẹ nhàng xoa xoa: “Ra ngoài ăn hay là gọi cơm hộp?”