Một người luôn chọc mình cười đột nhiên làm mặt lạnh, thật sự quá đáng sợ.
Cô cũng không còn tâm trạng chườm chân, nên trực tiếp nhét túi chườm đá vào trong tủ lạnh, nhưng lúc mở ra lại phát hiện bên trong ngăn đá có vài chai nước khoáng tinh khiết.
Hình U giữ lấy cửa tủ lạnh, mặc cho hơi lạnh phả vào mặt, cô đưa tay cảm nhận độ cứng của chai nước.
Nếu như cô nhớ không nhầm, thì trước khi ăn cơm Minh Trầm đã để nó vào. Truyện Kiếm Hiệp
Có lẽ là anh muốn uống nước lạnh.
Hình U không đụng đến nước của anh, cô lấy túi chườm đá bỏ vào tủ lạnh, sau đó vò túi ni lông ướt sũng đi về phía thùng rác, vừa định ném vào thì thấy một chai nước nằm ngả nghiêng trong đó.
Thùng rác mới thay rất sạch sẽ, bên trong không có mảnh vụn nào khác, chỉ có một chai nước suối chưa tan đá hoàn toàn.
Lớp đá tan ra làm ướt đẫm thân chai.
Nhìn túi ni lông nhàu nhĩ trên tay, rồi lại nhìn sang túi rác ướt sũng, Hình U chợt nghĩ đến điều gì đó.
Nếu mục đích của chai nước đá là vì cô…
Hình U bước nhanh lên lầu, đưa tay gõ cửa nhưng người bên trong không có phản ứng. Cô dứt khoát mở cửa, nhưng lại phát hiện cửa phòng đã bị khóa trái.
Vị hôn phu này nóng tính quá.
Nhưng khi nghĩ đến những chai nước đá kia, dường như cô đã hiểu ra tại sao Minh Trầm lại đột nhiên tức giận.
Không mở cửa đúng không, vậy thì cô tiếp tục spam tin nhắn.
【Xảy ra chuyện rồi!】
【Chân của tôi đau quá!】
【Minh Trầm!】
【Anh ơi!】
Gõ chữ dễ hơn nói miệng rất nhiều, có thể nói bất cứ điều gì.
Từng tin nhắn được gửi đến điện thoại của Minh Trầm, người bên trong có vẻ chê cô phiền, “Xùy” một tiếng rồi mở cửa ra.
Hình U tận dụng cơ hội len vào, nhanh chóng đóng cửa lại, đảo khách thành chủ. Một loạt động tác trơn tru không chút thừa thải, giống như đã mưu tính từ trước.
Cô tóm lấy điểm yếu ăn mềm không ăn cứng của Minh Trầm, lúc mở miệng cũng trở nên yếu đuối: “Chân của tôi bị đau.”
“Liên quan gì đến tôi?” Minh Trầm xoay người, không hề nhìn lấy cô một cái.
Căn phòng yên tĩnh trở lại, Hình U lẳng lặng đứng ở đó, Minh Trầm ngồi đối diện với cô, tay cầm iPad, không biết là đang nhìn cái gì, nhưng vẫn kiên quyết không nhìn cô.
Đột nhiên, trong phòng vang lên tiếng khóc lóc kể lể: “Đau đau đau.”
Minh Trầm: “…”
Anh đã ở trong ngành giải trí này nhiều năm, nếu không phân biệt được đâu là khóc thật, đâu là khóc giải thì chẳng khác nào lăn lộn vô ích.
Tiếng khóc đối diện không những không dứt mà còn tăng lên.
Minh Trầm nhìn chằm chằm vào màn hình, đầu mày càng lúc càng nhíu chặt.
Tiếng khóc giả vờ cứ văng vẳng ở bên tai khiến tâm trạng của anh không yên.
Minh Trầm đặt iPad xuống, ngẩng đầu lên nhìn, không biết người đối diện đã ngồi xổm xuống từ lúc nào, trông rất đáng thương.
Minh Trầm nghiêm mặt: “Chân đau thì tìm bác sĩ.”
Hình U nhanh nhảu đáp: “Muộn như vậy rồi nào còn bác sĩ.”
Anh biết rõ tính cách của Tiểu Khổng Tước, cười nhạo nói: “Tôi thấy Hứa Hàn Thiên khá giỏi mấy chuyện này, nếu bây giờ cậu quay lại đó, nói không chừng anh ta vẫn còn thức đấy.”
Lời nói châm chọc khó nghe, Hình U bất mãn hỏi lại: “Cậu nghiêm túc?”
Minh Trầm không đáp, lại cầm iPad lên che đi khuôn mặt.
Kế tiếp không ai lên tiếng nữa, chỉ nghe thấy tiếng đóng mở cửa, anh ngẩng đầu lên nhìn, cô gái ở cửa đã không bóng dáng.
Minh Trầm mở iPad ra, trên giao diện toàn là tin tức giả trí nhàm chán.
Tiếng khóc lóc vẫn còn quanh quẩn ở bên tai, và cả đoạn đối thoại nghĩ một đằng nói một nẻo vừa rồi.
Minh Trầm đột nhiên đứng dậy mở cửa phòng, vừa mới bước ra, một cánh tay mềm mại quấn lấy cánh tay anh.
Hương thơm xâm nhập vào lồng ngực, Minh Trầm nhanh chóng phản ứng lại, đẩy cô ra, nhưng đối phương càng ngày càng dính chặt.
Anh nhíu mày trách móc: “Hình U, cậu đừng chơi xấu nữa được không?”
“Ai chơi xấu? Tôi không đi được thật mà, chân đang đau muốn chết đây này, nếu để ông nội biết, nhất định ông sẽ mắng cậu ngược đãi tôi.” Cô trả lại những gì Minh Trầm đã nói với cô lúc sáng.
Lúc Tiểu Khổng Tước tức giận, Đại Cẩu Cẩu luôn phải đi theo dỗ dành, làm chân sai vặt mọi lúc mọi nơi.
Lúc Đại Cẩu Cẩu tức giận, Tiểu Khổng Tước lại dùng thủ đoạn quen thuộc – Chơi xấu.
Cô chỉ vào chân mình: “Cậu nhìn này, cậu tự nhìn đi, tôi không có nói dối, đau lắm đó.”
Minh Trầm cúi đầu, thấy mắt cá chân của cô ửng đỏ: “Tôi đi lấy đá.”
Anh bỏ đá lạnh vào khăn lông rồi mang lên lầu, Hình U đã rửa chân sạch sẽ, tự giác ngồi ở mép giường của anh, không những thế, cô còn vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh để ra hiệu cho anh ngồi xuống.
Cái trò đảo khách thành chủ của cô càng ngày càng thành thạo.
Sau khi Minh Trầm ngồi xuống, Tiểu Khổng Tước thoải mái gác chân lên đầu gối của anh.
Tư thế này như là đang chờ phục vụ.
Bàn chân của cô gái rất sạch sẽ, vừa nhỏ nhắn lại trắng nõn, trông chúng càng nổi bật trên chiếc quần dài màu xám đậm.
Bàn tay to lớn của Minh Trầm nắm lấy, gần như bao trọn lòng bàn chân cô, tay còn lại cầm khăn lạnh chườm lên.
Hiếm khi bầu không khí được hòa hợp như vậy, Hình U nắm bắt cơ hội giải thích: “Tổ tiết mục yêu cầu tôi phải rời đi trong im lặng, tôi vốn định gửi tin nhắn để nói cho cậu một tiếng, nhưng trong lúc xem kịch bản đã ngủ quên mất.”
Minh Trầm vẫn duy trì tư thế chườm chân cho cô, không có phản ứng nào khác.
Hình U chẹp miệng, thử hỏi: “Cái cậu đang dùng là túi chườm đá hay là chai nước khoáng đông đá thế?”
Người đối diện khựng lại một giây, vẫn không hé răng nửa lời.
“Minh Trầm?”
“Câm miệng.”
“Anh ơi?”
“…”
Tiểu Khổng Tước bĩu môi.
Đàn ông đúng là khó hiểu, thế mà lại thích được gọi là “Anh” thay vì tên của mình.
*
Sau khi được chườm đá, chân của Hình U đã đỡ hơn rất nhiều, sáng ra không dám cử động mạnh, chỉ ở trong phòng tập đàn và học thuộc lời thoại.
Tổ tiết mục đã thông báo rằng sẽ quay một số cảnh vào buổi chiều.
Đến chiều, nhân viên công tác đi tới trước cửa: “Chị Hình, chị đã chuẩn bị xong chưa? Chúng ta phải đến địa điểm quay phim rồi.”
Hình U bước ra khỏi phòng, không nhìn thấy Minh Trầm nên cố ý hỏi: “Minh Trầm đâu?”
Đừng nói với cô là muốn đi trong im lặng một lần nữa đi?
Đối phương trả lời: “Tạm thời chị và anh Minh không có cảnh quay nào với nhau, anh ấy phải đến nơi khác quay phim.”
Những chiếc xe tới đón bọn họ được chia thành hai nhóm.
Mỗi người đều có cốt truyện ban đầu của riêng mình, sau khi Hình U nhìn thấy Hạ Úy Lam và Tô Mông Mông thì cô mới biết cả hai đã quay hai đoạn phim nhỏ vào tối qua.
Vốn dĩ, cô và Hứa Hàn Thiên cũng có sắp xếp để quay phim vào tối qua, nhưng Hứa Hàn Thiên đã cố tình trì hoãn vì cái chân bị bong gân của cô.
Tô Mông Mông rất hứng thú với vở kịch nhập vai này, nên đã luyên thuyên không ngừng về buổi quay phim vào ngày hôm qua.
Nghe cô ấy thao thao bất tuyệt, Hình U thuận miệng hỏi: “Thân phận của hai người là gì vậy?”
Khi đến thời khắc then chốt, Tô Mông Mông đề phòng nghiêm ngặt, không để lộ nửa chữ: “Tạm thời giữ bí mật.”
Hình U có thể nhìn ra, nhân vật của Hạ Uý Lam, Tô Mông Mông và Hứa Hàn Thiên đều có quen biết với nhau, không bị hạn chế tiết lộ thông tin danh tính, và chỉ giấu mỗi mình cô.
Dưới sự sắp xếp của đạo diễn, bọn họ sẽ quay cảnh gặp gỡ và một số thói quen hằng ngày giữa Tiểu U và chị gái Úy Lam.
Tiểu U đi đến nhà hàng mà cả hai đã hẹn gặp, sau đó gặp Hứa Hàn Thiên qua lời giới thiệu của chị gái mình.
Kể từ hôm đó, Hứa Hàn Thiên đã xuất hiện bên cạnh Tiểu U vài lần, người này luôn lầm lì và khó đoán.
Cô cảm thấy rất kỳ lạ, nên đã gọi điện cho chị gái mình để kể về những hiện tượng bất thường này, nhưng chị ấy lại nói: “Đừng lo, anh ấy sẽ không làm hại em.”
Tiểu U đành thôi.
Đến cuối tuần, Tiểu U tới thư viện làm công việc bán thời gian như thường lệ, và gặp được một người bạn mới tên là Tô Mông Mông.
Tình bạn giữa con gái rất kỳ diệu, cô và Tô Mông Mông đã ăn ý ngay từ cái nhìn đầu tiên.
…
Quay xong phân đoạn ngắn này thì trời cũng đã gần tối.
“Mọi người nghỉ một chút đi, bữa tối đã sẵn sàng, chúng ta sẽ tiếp tục quay cảnh tiếp theo vào khoảng tám giờ.”
Sau đó, bốn người họ được giới thiệu ngắn gọn về phân đoạn tiếp theo.
Cảnh Hình U nhận được là:
Trên đường đi học về, Tiểu U đụng phải một người đàn ông mặc đồ đen có ý đồ xấu, lúc đó cô đang nhắn tin với người bạn thân của mình là Tô Mông Mông, nhưng chợt nhận ra có điều gì đó không ổn nên ngay lập tức cầu cứu.
Trong quá trình chạy trốn, Tiểu U bị lạc đường nên đã lao vào một con phố vắng vẻ, điện thoại cũng bị mất, sau đó lại không cẩn thận mà ngã trên mặt đất.
Tình thế ngàn cân treo sợi tóc…
Chỉ mới ba phân đoạn ngắn ngủi mà đã khiến Hình U không nhịn được muốn chửi thề.
“Tiểu U gặp kẻ xấu ở đâu? Sao lại còn chạy đến nơi không người?”
“Ngay khúc đó đáng lẽ Tiểu U vẫn còn cầm điện thoại trên tay, nhưng tại sao lại bị mất?”
“Với cả trong lúc trốn chạy mà bị ngã, có phải cuối cùng sẽ có người xông ra làm anh hùng cứu mỹ nhân không?”
Kịch bản máu chó được biên kịch sắp đặt vô cùng rõ ràng.
Hình U tự thuyết phục bản thân không được rối rắm, cứ diễn theo cốt truyện là được.
Dù sao đi nữa thì kịch bản này rất được lòng người, mặc dù máu chó và đại trà, nhưng khán giả vẫn rất thích xem.
Phân cảnh mới cần thay quần áo, lúc này nhân viên công tác đưa cho cô một cái túi lớn.
Hình U mở nó ra, thấy bên trong là một chiếc váy và một đôi giày xăng đan cao gót màu bạc.
Hình U vội vàng vẫy tay hỏi: “Có phải lấy sai trang phục rồi không?”
Nhân viên công tác kiểm tra lại lần nữa, nói chắc nịch: “Không đâu, đợi chút nữa sẽ mặc để quay phim.”
“Váy? Giày xăng đan? Mà còn là cao gót?”
Mặc như vậy thì làm sao chạy trốn?
Hình U chợt nghĩ: “Tôi có thể cởi giày ra rồi chạy chân đất được không?”
Đạo diễn lắc đầu, tỏ vẻ mọi sự sắp xếp đều là vì hiệu quả của chương trình.
Hình U ngay lập tức hiểu ra, cố tình để cô đi đôi giày bất tiện như vậy mới khiến cô dễ ngã.
Được rồi.
Giày xăng đan thì giày xăng đan, thiết kế ánh bạc cũng khá đẹp. Dù sao cũng phải ngã, chi bằng ngã đẹp một chút.
Hình U thay đôi giày xăng đan bốn phân: “Vậy cho tôi hỏi thêm một câu, sau khi Tiểu U ngã và bị kẻ xấu đuổi kịp, có phải sẽ có người làm anh hùng cứu mỹ nhân không?”
Đạo diễn mỉm cười: “Đến lúc đó em sẽ biết.”
Tô Mông Mông và Hứa Hàn Thiên đang thảo luận kịch bản ở phòng bên cạnh.
Trong câu chuyện của Hình U, cô không biết thân phận thực sự của Tô Mông Mông là đồ đệ của Hứa Hàn Thiên.
Sau khi Tô Mông Mông nhận được tin nhắn cầu cứu của Tiểu U, trước tiên là liên lạc với sư phụ Hứa Hàn Thiên, hai người từ hai phía khác nhau chạy đến địa điểm mà Tiểu U xảy ra chuyện, Hứa Hàn Thiên đến trước một bước và tìm được cô.
Vì lần cứu mạng này mà Tiểu U dần dần bắt đầu tín nhiệm anh ta.
…
“Ơn cứu mạng?”
“Tín nhiệm?”
Chỗ của Minh Trầm cách bọn họ hai con phố, anh đang xem kịch bản, trong mắt chứa đầy sự nghi ngờ.
“Thầy Minh cảm thấy không ổn chỗ nào sao?” Đối với vị nghệ sĩ hàng đầu trong giới giải trí này, tổ đạo diễn cũng rất chú trọng đến ý kiến của anh.
Minh Trầm chỉ ra một cách sắc bén: “Các tình tiết giữa Tiểu U và bọn họ gần như đã cho thấy trước diễn biến tiếp theo sẽ như thế nào, nếu vẫn để Hứa Hàn Thiên làm anh hùng cứu mỹ nhân theo lối suy nghĩ thông thường thì hơi thiếu cảm giác mong đợi.”
Đạo diễn: “Vậy đề nghị của thầy Minh là?”
Minh Trầm không hề keo kiệt đưa ra đề nghị: “Chi bằng đổi thành một người mà người xem không hề ngờ đến xuất hiện, sau đó sẽ đưa Tiểu U đi trước khi Hứa Hàn Thiên đến. Bằng cách này, các nhân vật mới và các tình tiết sắp xảy ra sẽ khiến người xem háo hức muốn tiến vào các phần tiếp theo để tìm ra nút thắt.”
“Đúng đúng, cứ thay đổi như vậy.” Đạo diễn vừa nghe vừa gật đầu, “Tôi lập tức thông báo cho bên kia.”
“Đợi đã.” Minh Trầm lên tiếng ngăn cản, “Vốn dĩ cảnh này và cảnh phía sau được tách ra để quay, cũng không ảnh hưởng đến tình tiết của cốt truyện ban đầu. Hứa Hàn Thiên và những người khác đều không phải là diễn viên chuyên nghiệp, cho nên phản ứng bất ngờ sẽ trở nên chân thật hơn, đạo diễn Ôn thấy thế nào?”
“Thầy Minh nói phải.”
Bọn họ chỉ quay các phân đoạn nhỏ rồi ghép chúng lại với nhau, không giống như một bộ phim truyền hình đòi hỏi một chuỗi logic đặc biệt phức tạp và chặt chẽ, đôi khi những biểu hiện bất ngờ lại thú vị hơn bao giờ hết.
*
Màn đêm buông xuống, gió đêm lạnh lẽo thổi khắp nơi, con đường tối tăm yên tĩnh một cách đáng sợ.
Đột nhiên, tiếng bước chân dồn dập phá tan sự yên tĩnh này. Đôi giày cao gót giẫm lên nền bê tông, âm thanh giòn giã vang khắp lòng đường vắng người qua lại.
Hơi thở càng lúc càng nặng nề, cô gái liều mạng chạy về phía trước, hơi gió lùa vào cổ họng, đau đến mức không thể phát ra tiếng, đầu óc trở nên choáng váng, cuối cùng ngã trên mặt đất.
Người đuổi theo cô cười phá lên, âm thanh đáng sợ khiến người ta sởn tóc gáy.
Cô gái ngồi dưới đất, không ngừng lùi về sau, mái tóc rối dính vào gò mát ướt đẫm mồ hôi, bộ dạng mềm mại đáng thương quả thật làm người ta thương xót.
Kẻ xấu trong bóng tối vươn tay về phía cô, một đôi giày cao gót rơi trên mặt đất.
“A —”
Tiểu U hoảng sợ che mặt, không dám đối diện.
Tuy nhiên, nguy hiểm trong tưởng tượng đã không xảy ra, chỉ có một làn gió mát lướt qua trước mặt, giọng cười xấu xa đột nhiên im bặt.
Tiểu U hé ngón tay ra nhìn, một bóng đen mờ ảo xuyên qua kẻ hở giữa các ngón tay cô.
Người đó rất cao, bên ngoài mặc một chiếc áo khoác dài, đứng ngược sáng dưới ngọn đèn đường.
Mùi máu đặc biệt của cô gái phảng phất trong không khí.
Lòng bàn tay trầy xước đang chảy máu, Hình U vẫn còn sợ hãi, bất lực ngồi trên mặt đất, nỗi sợ hãi bên trong xâm chiếm mọi giác quan.
Qua khóe mắt, người đàn ông đi giày da bước từng bước về phía này, dừng lại ở trước mặt cô.
Người đó đeo một nửa mặt nạ, Tiểu U không thể thấy rõ khuôn mặt của anh ta.
Một người nhìn từ trên cao xuống, ánh mắt sâu thẩm; một người ngẩng đầu nhìn ngược sáng, nước mắt lưng tròng, ngay cả khi chớp mắt cũng khiến người ta thương yêu.
Cảnh tượng trước mắt gần như đóng băng ngay tại chỗ, nội tâm đ*o diễn không ngừng gào thét hai chữ tuyệt vời.
Ngay sau đó, có người phát hiện ra điểm không đúng: “Sao thầy Minh vẫn không có động tĩnh gì?”
Một giọng nói khác: “Chậc, cậu thì biết cái gì? Có chuyện gì mà thầy Minh không xử lý được?”
Nhân viên giám sát nhắc nhở: “Chú ý, Hứa Hàn Thiên sẽ đi lại đây.”
Đoạn đường tắt rắc rối phức tạp, Hứa Hàn Thiên đang tìm kiếm người ở khắp nơi nhanh chóng chạy đến, chợt nhìn thấy ánh sáng dẫn đường.
Tiểu U đang ở chỗ đó đợi anh ta.
Tiếng hít thở gấp gáp, Hứa Hàn Thiên tăng tốc, trong lòng chỉ muốn tìm được cô gái đó.
Chuyển cảnh.
Người đàn ông nâng áo khoác lên, một tay ôm lấy cơ thể mềm mại yếu ớt, tay phải buông thõng ở bên hông cầm một chiếc giày cao gót màu bạc.
Ngay tại thời điểm Hứa Hàn Thiên sắp đuổi đến, người đàn ông đeo mặt nạ nhếch môi cười khẩy, sau đó mang cô gái rời đi.
———–
Tác giả có lời muốn nói:
“Có chuyện gì mà thầy Minh không xử lý được?”