Nhớ lại mấy ngày trước.
Sau khi quan sát toàn bộ cuộc thẩm vấn, đội trưởng Minh lật tức đến gặp Hân, trong văn phòng cố vấn hai người ngồi đối diện nhau vô cùng nghiêm túc. Đội trưởng Minh nhìn cô gái trước mặt hỏi một cách thẳng thắn:
– Cô nhận định Nam không phải hung thủ trong vụ án này sao?
– Đội trưởng, bằng kinh nghiệm của mình em tin chắc anh cũng nghĩ vậy.
Hân trả lời giọng cô đầy khẳng định, đội trưởng Minh im lặng nhìn cô, ngón tay thô ráp gõ trên mặt bàn theo một tiết tấu đều đặn. Qua một lát cuối cùng âm thanh cũng dừng lại, đội trưởng Minh nhìn thẳng cô, giọng nói trầm ồn:
– Trước khi mọi chuyện sáng tỏ không có gì là chắc chắn.
Hân nghiêm túc nhìn người đối diện lông mày hơi nhíu, hai người mắt đối mắt không khí dường như ngưng đọng. Qua một phút, nắm tay xinh đẹp của cô dần thả lỏng, Hân mỉm cười ánh mắt ánh lên tia quyết tiệt nhìn đội trưởng Minh:
– Đúng như vậy nhưng người đó không phải rất đáng nghi sao? Đội trưởng Minh, anh có muốn thử không?
Đôi mắt sắc như chim ưng khẽ liếc qua gương mặt cô, ông không lên tiếng mà chỉ lẳng lặng rời khỏi phòng, Hân nhìn theo bóng lưng cao lớn của người đàn ông khoé môi khẽ nhếch lên một nụ cười vui vẻ.
Đồ đạc của Hân lần lượt được chuyển đến nhà trọ mà trong thời gian này cô cũng làm quen hết những người hàng xóm mới, giống như lời bà chủ nói bọn họ chủ yếu đều là công nhân làm tại khu công nghiệp gần đây, phần lớn đều là người từ nơi khác đến làm ăn lâu dần thành thân quen.
Những ngày tiếp theo Hân dành phần lớn thời gian quan sát Sơn, cùng với sự giúp đỡ của những người hàng xóm mới chẳng mấy chốc Hân đã đại khái nắm rõ được nếp sống sinh hoạt thường ngày của hắn, ngoài công việc làm bảo vệ tại trường đại học thì công việc của một dân quân hoàn toàn chiếm toàn bộ thời gian của hắn. Ngoài mối quan hệ được coi là thân thiết với Nam thì đối với hàng xóm hắn tuy không quá thân thiết nhưng cũng chẳng có xích mích gì, trong mắt mọi người hắn dường như chẳng có gì đặc biết thậm chí rất dễ bị người khác bỏ quên.
Buổi tối, Hân cùng người bàn hàng xóm mới là một cô công nhân vừa từ một cửa hàng tạp hóa gần nhà trở về thì có tiếng xe máy chạy chậm chậm phía sau, trong lúc hai người còn đang mải mê nói chuyện thì chiếc xe lấy tốc độ rùa bò từ từ đi song song với cả hai. Hân cùng nữ công nhân nọ quay đầu nhìn sang, Sơn nở nụ cười hiền lành, trên người hắn ta mặc áo khoác gió màu đen bên trong thấp thoáng là chiếc áo của đội dân phòng xã, dưới thời tiết gió mùa đông bắc như cắt da cắt thịt trên người chỉ mặc hai manh áo mỏng nhưng hắn lại dường như chẳng cảm thấy lạnh chút nào, hắn thân thiện nói:
– Trời tối vậy mà hai cô còn ở ngoài sao?
– Tôi đi mua chai tương ớt vừa hay gặp cô ấy vậy là đi cùng luôn. Trời lạnh như vậy mà anh Sơn vẫn đi kiểm tra xóm sao?
Cô công nhân cười đáp, vừa nói vừa nhìn chiếc áo mỏng trên người Sơn âm thầm cảm thàn. Sơn cười rồi lại khẽ liếc Hân đáp:
– Nhiệm vụ của tôi là bảo vệ mọi người mà. Tối rồi các cô về nhà nhanh đi, phụ nữ ở ngoài đường buổi tối bây giờ nguy hiểm lắm đó, đúng không cô cố vấn?
Hân hơi chững lại nhìn Sơn nhưng nhanh chóng mỉm cười làm như không có chuyện gì nói:
– Anh vất vả rồi.
– Không là gì so với đội hình cảnh. Mọi người phải cố gắng lên đấy.
Sơn mỉm cười nhìn cô, đôi mắt đen sâu thẳm của hắn giống như hồ nước xoáy sâu vào cô như muốn nhấn chìm tất cả mọi thứ, bị hắn nhìn chằm chằm như vậy Hân bất giác cảm thấy sống lưng lạnh toát, cảm giác giống như khi còn bé tưởng tượng có một con quỷ luôn ở trong tối quan sát bạn, ớn lạnh đến tận xương. Gương mặt xinh đẹp của cô Hân hơi cứng lại, nữ công nhân dường như cũng cảm thấy không khí bất thường nhất quyết chọn im lặng, ba người cứ như vậy trong một bầu không khí kì lạ từ từ đi về phía nhà trọ. Đến cổng, Sơn nhìn hai người rồi nói lời tạm biệt rồi lái xe vụt đi, Hân nhìn theo bóng lưng hắn ta hai đầu lông mày nhíu chặt, cảm giác của cô không sai, Sơn chắc chắn có vấn đề. Sau lần gặp mặt đó trực giác của Hân càng trở nên mạnh mẽ, cô càng thêm chú ý đến Sơn, không ngừng tìm kiếm cơ hội tiếp cận hắn.