Cậu ngồi cạnh tủ đầu giường loay hoay cả nửa ngày, thất bại toàn tập.
Cậu nhụt chí ném măng cụt về chỗ cũ, “Ai bóc cho tôi 15 quả măng cụt tôi sẽ gả cho người đó.”
Đang lúc than thở thì kiểm nghiệm được hiệu quả của tấm thẻ thôi miên mới dùng.
Cậu lập tức tìm thấy cội nguồn vui vẻ cho cả ngày nay, nỗi khổ rõ ràng có măng cụt lại không được ăn cũng bị cậu quên sạch.
Cho đến khi 061 gọi cậu, Trì Tiểu Trì mới phát hiện ra lớp vỏ cứng màu tím đen của măng cụt đã nằm trong thùng rác, trong đĩa hoa quả đựng đầy thịt quả măng cụt óng ánh trắng tinh.
Trì Tiểu Trì giật mình.
061 lại cảm thấy không hề gì, vừa rồi lúc Trì Tiểu Trì bận hóng chuyện, 061 đã trực tiếp dữ liệu hóa chỗ măng cụt trong đĩa, xử lý xong thì bưng đến trước mặt Trì Tiểu Trì.
061 nói: “Thực ra rất đơn giản. Có muốn tôi dạy cho cậu không?”
Nghe vậy, Trì Tiểu Trì khẽ cười buồn.
… Cậu nhớ tới một người.
Sau khi cha mẹ không may ra đi, Lâu Ảnh sống nhờ ở nhà dì với dượng.
Khác với người chị gái thuộc thành phần trí thức, dì Lâu Ảnh không có tư chất học tập, chỉ đi bán hột vịt muối ngoài chợ, dượng thì làm thợ sửa xe đạp kiêm thợ khóa đầu đường.
Mà đại khái là do sức mạnh của gen di truyền cộng thêm kĩ năng trời phú, bất kể cái gì Lâu Ảnh cũng chỉ học một chút là hiểu.
Anh biết mở khóa, biết vá săm sửa xe, biết suy một ra ba, đọc sách hướng dẫn sửa radio, sửa tủ lạnh, đọc một lần là hiểu, sửa một lần là xong.
Anh còn có ước mơ rất vĩ đại, sau khi học xong thường ra bãi rác nhặt phế liệu, quyết chí tự tay lắp ráp một chiếc xe đạp.
Về phần tác dụng của Trì Tiểu Trì, chính là đứng sau lưng anh hô giỏi quá giỏi quá.
Lâu Ảnh từng hỏi cậu: “Em cứ thích nhìn anh sửa đồ, thích máy móc hả?”
Trì Tiểu Trì ngay thẳng đáp: “Không thích. Nhìn mạch điện đau cả đầu ấy.”
Lâu Ảnh: “Vậy sao còn nhìn. Anh sửa hết cả buổi chiều, nhàm chán lắm đấy.”
Trì Tiểu Trì: “Em thích nhìn.”
Lâu Ảnh cười: “Rồi rồi rồi, nhìn đi. Có muốn anh dạy cho em không?”
Trì Tiểu Trì nói: “Em không muốn. Thầy dạy hết cho trò thì thầy chết đói à.”
Lâu Ảnh vạch trần cậu: “Có mà em lười, không muốn học ấy.”
Trì Tiểu Trì mặt dày mày dạn nói: “Đương nhiên, em mà học cái là biết ngay.”
“Không học cũng không sao.” Lâu Ảnh cầm lấy chiếc tua vít nhỏ, ôn hòa nói: “Dù sao cũng có anh ở đây rồi. Về sau nếu nhà em có cái gì hỏng thì cứ tìm anh.”
Rất nhiều rất nhiều năm sau, Trì Tiểu Trì thành ngôi sao lớn tiếng tăm lừng lẫy.
Cũng giống những ngôi sao khác, Trì Tiểu Trì bắt đầu làm từ thiện.
Ngoại trừ hàng năm quyên tiền cho cô nhi viện, cậu còn cho những đứa bé đó thêm một lợi ích: Vào cuối năm, những cô nhi mà cậu giúp đỡ có thể viết thư cho cậu xem mình muốn món quà gì nhất, chỉ cần hợp lý thì Trì Tiểu Trì đều sẽ viết thư trả lời, sau đó chuẩn bị quà gửi lại.
Nguyện vọng của bọn nhỏ đều rất ngây thơ, mà tuổi thơ không mấy hạnh phúc cũng khiến bọn chúng sớm hiểu cách kiềm chế.
Những thứ bọn nhỏ muốn đều không đắt đỏ gì, có đứa thích một hộp màu nước 24 màu, có đứa thích một bộ xếp hình bằng gỗ, loại nào kích cỡ nào cũng được, có đứa thích một cuốn manga Thám tử lừng danh Conan, hoàn toàn nằm trong phạm vi năng lực của Trì Tiểu Trì.
Đương nhiên cũng có nguyện vọng mà Trì Tiểu Trì không thể thỏa mãn được. Ví dụ như có cô bé viết thư nói sau khi lớn lên muốn gả cho cậu.
Trì Tiểu Trì không nói gì, chọn lấy một tấm áp phích có chữ ký của một ngôi sao phim thần tượng đang hấp dẫn trăm ngàn thiếu nữ gửi lại, quả nhiên đã thay đổi được mục tiêu tìm bạn đời của cô bé.
Ngày đầu năm Trì Tiểu Trì 25 tuổi, cậu nhận được một phong thư chúc mừng năm mới kiêm nguyện vọng.
Người gửi là một bé trai, dùng những hàng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo viết ra sự biết ơn của mình đối với Trì Tiểu Trì, cùng với tâm nguyện của cậu bé.
Từ nhỏ cậu bé này đã bị cha mẹ ruột vứt bỏ, năm 5 tuổi lại không may bị tai nạn xe cộ, gãy mất một bên tay.
Năm nay cậu bé 6 tuổi.
Bé con dùng giọng điệu ấu trĩ viết: “Cháu muốn biến thành Iron Man. Như vậy sẽ không có ai chê cười cháu nữa.”
Tay cầm phong thư, Trì Tiểu Trì trầm tư hồi lâu.
Khoảng 4 tháng sau, cậu bé kia nhận được một phong thư hồi âm và một chiếc hộp dài hơn một mét.
Bé mở hộp ra, bên trong là cánh tay giả làm bằng thép màu đỏ vàng được chế tạo hoàn toàn dựa theo kích cỡ của bé, cứng cáp nhưng rất nhẹ, còn có miếng giáp bảo vệ, giống hệt cánh tay của Iron Man.
Cậu bé đeo lên, phát hiện nó còn có laser và chiếu sáng từ lòng bàn tay.
Cậu bé suýt nữa òa khóc.
Bé mở phong thư ra, đọc mấy câu Trì Tiểu Trì viết: “Hiện giờ cháu chưa thể điều khiển sức mạnh nên chú chỉ làm tính năng chiếu sáng thôi. Chờ khi nào cháu trưởng thành, biết được sức mạnh thực sự là gì, hãy tự mình thử cố gắng biến thành Iron Man chân chính nhé.”
Cậu bé nắm chặt giấy viết thư, nửa hiểu nửa không.
Trì Tiểu Trì đã sớm trưởng thành, cũng đã sớm hiểu rõ trên thế giới này không có anh hùng gì cả, mọi thứ đều phải dựa vào bản thân mình.
Những năm không có Lâu Ảnh ở bên, Trì Tiểu Trì học được tất cả mọi thứ.
Cậu thi đậu trường cấp 3 chuyên mà Lâu Ảnh chỉ học một năm, cậu đứng vị trí nhất lớp mà chỉ Lâu Ảnh mới có thể đứng, cậu học được cách sửa đồ, chế tạo mô hình, nói tiếng Tây Ban Nha, cậu biến thành người mà cậu ngóng trông thời niên thiếu.
Nhưng Lâu Ảnh vẫn tồn tại trong giấc mộng anh hùng bất diệt trong lòng cậu.
Bởi vì có một số thứ cậu vẫn không học được, ví dụ như cậu luôn hát sai nhạc, chơi game dở, không biết bóc măng cụt.
Quá khó mà, thầy Lâu, có một số việc thực sự là quá khó khăn, anh có thể trở về được không, có thể dạy em với được không.
Từng hồi ức xẹt qua, sắc mặt Trì Tiểu Trì lại không thay đổi, thậm chí mắt vẫn mang cười: “Được. Hôm nào mua 10-20 cân, rồi cậu dạy tôi.”
061 mím môi cười: “Cậu muốn ăn thì có.”
Trì Tiểu Trì nói đầy đạo lý: “Không ăn lãng phí lắm.”
061: “…” Nói rất có đạo lý.
Trì Tiểu Trì cầm một miếng măng cụt tự đút vào miệng, nói vu vơ: “Tôi nghe nói hệ thống các cậu còn chia thành loại bẩm sinh và loại nhân tạo, cậu là loại nào?”
061: “…Sao đột nhiên cậu lại hỏi chuyện này?”
Trì Tiểu Trì: “Nói chuyện phiếm vậy thôi. Tin tức về Chu Khai thì đợi khi nào nhiều bình luận rồi tôi nhìn luôn thể.”
061 nghĩ nghĩ: “Tôi là loại nhân tạo.”
“Hai loại bẩm sinh và nhân tạo đấy tính như thế nào?”
“Tôi, 089 và 023, ban đầu cũng giống cậu, đều là con người.” 061 nói, “Cũng giống các cậu, đều ký khế ước với Chủ Thần. Có điều khế ước mà bọn tôi ký với Chủ Thần là khế ước dài hạn, sau khi thực hiện 200 lần nhiệm vụ thì khế ước mới hết hiệu lực, được trở về thế giới cũ. Ngoài ra, thân thể của cậu hiện tại vẫn còn sống, chúng tôi thì đã chết rồi. Cho nên trong khế ước của chúng tôi có ghi một điều là sau khi thực hiện xong hết nhiệm vụ, Chủ Thần phải có trách nhiệm cung cấp một thân phận hoàn toàn mới cho chúng tôi.”
“Cậu có nhớ cậu đến từ thế giới nào không?”
“Không nhớ.”
“Không nhớ?”
061 cảm thấy mình rất khó giải thích việc mình bị cấu trúc lại dữ liệu, bởi vì bản thân 061 cũng không nhớ rõ ngọn nguồn.
061 chỉ có thể nói: “Xảy ra một chuyện ngoài ý muốn, sau đó thì quên mất tất cả.”
“Cậu muốn trở về không?”
“Muốn.”
“Tại sao?”
Từ khi 061 nói ra câu “Có muốn tôi dạy cho cậu không?”, một dự cảm không rõ đột nhiên hiện ra trong đầu Trì Tiểu Trì, khiến tâm trạng cậu không ổn định, nhịn không được hỏi liên tiếp, muốn tìm ra đáp án có chút hoang đường kia.
“Tại sao lại muốn trở về? Làm hệ thống không tốt à?”
“Tôi nợ một người một cuộc hẹn.”
Giọng Trì Tiểu Trì tế nhị: “Cậu có người yêu rồi à?”
“Hình như vậy mà hình như cũng không phải vậy.” 061 bị hỏi đến hơi nóng mặt, “Chỉ là…có người đang đợi tôi, tôi nhất định phải trở về.”
Bàn tay đang nắm chặt của Trì Tiểu Trì đột nhiên buông lỏng.
…Không phải là anh ấy.
Phản ứng của 061 quá rõ ràng, kẻ ngốc cũng nhận ra tình cảm của 061 đối với người kia không hề tầm thường.
Nhưng cậu với Lâu ca chưa từng làm rõ chuyện gì, ở độ tuổi đó, chưa ai hiểu thế nào là yêu.
Càng về sau, Lâu Ảnh trở thành một giấc mộng xa vời của cậu, cậu đắm chìm trong đoạn ký ức ấy, trong thân thể có một phần trưởng thành, một phần vẫn đứng nguyên tại chỗ, níu kéo lấy người kia, không chịu rời đi.
Về sau cậu nghĩ, đây chính là ‘yêu’ à.
Sau đó cậu lại nghĩ, đây không phải là yêu thì là gì đây.
Sau khi Lâu Ảnh qua đời, Trì Tiểu Trì đơn phương thích Lâu Ảnh, nhưng người đã không còn nữa, dù anh biết cậu nghĩ gì, chắc cũng sẽ chỉ sờ đầu cậu, nói một câu “Lời nói của trẻ con”.
Trong lòng 061 đã có người khác, vậy người mà 061 đợi, người đang đợi 061, cũng là một đứa ngốc.