Hoặc có thể vì một cử chỉ hay lời nói không trang trọng của người đó cũng có thể khiến cậu thao thức, thậm chí là khóc cười một mình. Quan trọng hơn nữa là khi cậu thấy người đó thân thiết với một cô gái khác, cậu sẽ cảm thấy vô cùng khó chịu. Và mỗi khi người đó làm gì không đúng, sau đó lại nương theo ý cậu để nhận lỗi, cậu sẽ được đà giận lẫy để được người ta dỗ giận. Có không?”
Biểu tình chăm chú lắng nghe của Ngư Tranh thoáng chốc đã trở nên bối rối, những gì Hòa Trúc vừa nói chẳng khác nào đang nói lên những điều giấu kín của cô.
Ban đầu Ngư Tranh đã từng nghĩ, những cảm xúc kia cũng có thể tồn tại ở mối quan hệ bạn bè, nhưng Hòa Trúc là người bạn có thể xem là thân nhất Ngư Tranh có, thế nhưng cô cũng chưa từng hình thành những cảm xúc tương tự như cô dành cho Tiêu Cảnh Vũ.
Thấy phản ứng của Ngư Tranh, Hòa Trúc nắm chắc chuyện cô đã thích Tiêu Cảnh Vũ là chính xác một trăm phần trăm. Tuy nhiên còn chưa cảm phục khả năng khai thác thông tin của bản thân quá lâu, Hòa Trúc lại tiếp tục nhận thêm câu hỏi như kẻ trên trời rơi xuống của Ngư Tranh.
“Vậy còn ghen tuông?”
“Thì giống như ý trên, khi cậu thấy người đó thân thiết, hoặc đơn giản là trò chuyện vài câu cùng người khác giới đã bắt đầu cảm thấy khó chịu. Nếu người đó không quan tâm đến cảm xúc của cậu, cậu sẽ buồn bã một mình. Còn nếu người đó quan tâm, cậu sẽ giận dỗi để người ta phải theo dỗ, mà khi người ta dỗ được cậu rồi thì chính cậu cũng thấy vui.”
Nét bối rối vừa rồi của Ngư Tranh sau khi nghe Hòa Trúc trả lời lập tức chuyển sang căng thẳng, bởi cô không nghĩ những biểu hiện tưởng chừng hoàn toàn bình thường kia của mình thực chất mang một ý nghĩa khác.
“Hiểu hết rồi phải không?”
Giọng nói vừa phát ra không phải của Hòa Trúc, cũng không phải xuất phát từ phía bên cạnh Ngư Tranh, mà là một giọng nam trầm đến từ sau lưng. Mất mấy giây sững người, đến khi nhận thức được giọng của người hỏi, Ngư Tranh giật mình xoay vội về phía sau.
Không rõ từ khi nào Tiêu Cảnh Vũ đã ngồi ở chỗ ngay sau Ngư Tranh, vẻ mặt anh lúc này chẳng khác gì hóng hớt được chuyện hay ho. Lúc mắt chạm nhau Ngư Tranh còn cảm nhận được rất rõ, ánh mắt và nụ cười đang hiện diện trên gương mặt Tiêu Cảnh Vũ hoàn toàn mang theo những ẩn ý.
Ngư Tranh muốn lên tiếng phủ nhận để tự giữ cho mình chút mặt mũi, nhưng dường như tim đen bị đâm trúng khiến đầu óc cô trống rỗng, không thể nghĩ ra lý do để nói dối biện minh.
Hòa Trúc âm thầm quan sát diễn biến ngay trước mắt mình, cô nàng đã quen biết một thời gian đủ dài và thân nhất với Ngư Tranh, vì vậy cô nàng cũng biết rõ trước đây chỉ có hai loại người khiến Ngư Tranh đổi sắc mặt.
Thứ nhất, kẻ thua kém nhưng thích gây sự với Ngư Tranh, cô sẽ dùng thái độ xem thường dành cho họ, ví dụ điển hình là Lương Mỹ, bạn gái cũ của Trần Tấn Hào.
Thứ hai, kẻ ngang bằng hoặc hơn cố ý gây sự với Ngư Tranh, cô sẽ dùng thái độ xem thường gấp đôi dành cho họ, ví dụ điển hình là Trần Tấn Hào.
Nhưng lần này Hòa Trúc đã phát hiện thêm, Ngư Tranh còn có thể mang dáng vẻ ngại ngùng không thể mạnh dạn trả lời, tự tin hóa khiêm tốn trước mặt Tiêu Cảnh Vũ.
Đúng là, quả quýt dày có móng tay nhọn.
Suy luận hoàn hảo, Hòa Trúc lặng lẽ giơ ngón cái tán thưởng Tiêu Cảnh Vũ, anh chỉ cười khẩy đắc ý một cái rồi quay lại, cố tình dồn hết sự tập trung lên Ngư Tranh.
Bị Tiêu Cảnh Vũ nhìn chằm chằm, Ngư Tranh chột dạ không thể cất tiếng, thêm một lúc lâu lưỡng lự, cô dứt khoát xoay người ngồi thẳng về trước, cắn răng đáp: “Không hiểu gì hết!”
Một bên khóe môi của Tiêu Cảnh Vũ nhếch lên cao, giây trước giây sau liền cười hắt ra không chút tin tưởng.