” Cô chăm sóc đứa bé giúp cháu một chút, gặp phu nhân xong cháu sẽ về ngay.”
Diễm An An nói xong liền cúi đầu lễ phép cảm ơn một cái mới chậm rãi rời đi, phải nói từ khi cô sinh con đến nay thì ngoài trừ lúc cho đứa bé uống sữa ra thì việc chăm sóc toàn vị quản gia kia làm giúp. Có nhiều lần Diễm An An ái ngại mà ngăn cản nhưng biết được đó là mong muốn của phu nhân Nguyệt Nhung nên cô chả giám nói thêm gì.
Mà Nguyệt Nhung phu nhân cũng rất thường đến thăm đứa nhóc kia trông khuôn mặt rất vui vẽ và ôn hòa, đại thiếu gia và đại thiếu phu nhân cũng có đến phòng chúc mừng đứa bé sinh ra đời. Nhưng điều làm cho Diễm An An cảm thấy rất đồng cảm đó là ba của nó không đến thăm một lần nào cả.
Nhưng có lẽ đó cũng chỉ là những thứ làm Diễm An An thấy mà thôi chứ Lạc Tu Minh cũng thường đến gặp con mình nhưng những lúc ấy Diễm An An đều đã ngủ ngoan lành chẳng biết gì nữa cả.
Diễm An An chậm rãi đi đến phòng khách, xuất hiện trước mặt cô là hình dáng Nguyệt Nhung phu nhân đang ung dung thưởng trà trong thư thái rất vui vẽ mà nhàn nhã.
Thấy cô bước đến Nguyệt Nhung phu nhân mở miệng ngữ điều bình thường nói.
” Dạo này vất vã cho cô rồi, đây xem như là một món quà nhỏ là nhà họ Lạc tặng cô xem như có công sinh ra cháu trai cho chúng tôi.”
Nói xong Nguyệt Nhung phu nhân hướng ánh mắt về phía trên bàn sang trọng như ra hiệu, Diễm An An đưa ánh mắt nhìn xuống thì xuất hiện trước mắt cô là một ít giấy từ gì đó rất xa lạ.
Diễm An An cung kính thuận tay cầm lên xem thì trước ánh mắt cô là giấy tờ một ngôi nhà có diện tích tầm ba trăm mét vuông, nhìn thông tin địa chỉ thì cũng khá gần đây mà thôi.
Diễm An An cảm thấy rất khó hiểu bỡi vì thông thường cô làm việc đều nhận lương đầy đủ cần gì phải tặng nhà cho mình cơ chứ.
Nghĩ như thế Diễm An An khó hiểu hỏi.
” Phu nhân, có thể nói rõ lý do tại sao lại tặng nhà cho tôi được không ? Khi không lại nhận đồ của người khác tôi cảm thấy rất sợ.”