Cận Ngôn cười ra tiếng, “Nhìn ra được, cô ấy là kiểu người ưa thích ‘tận hưởng lạc thú trước mắt’ mà thôi.”
Nghe xong lời này, Chu Thụ liếc nhìn Cận Ngôn một cái, “Đúng vậy, lúc trước còn dám câu dẫn em.”
“Hửm?” Cận Ngôn bắt giữ tới trọng điểm trong câu nói này, nghiêng người nhìn chằm chằm Chu Thụ, “Ca ca ghen sao?”
Chu Thụ bất đắc dĩ mà cười cười, “Ngôn Ngôn nhà chúng ta sao có thể bị câu dẫn dễ dàng như vậy.”
“Thế à, nhưng em nhớ rõ vị ảnh đế nào đó còn đã từng có ‘bạn gái tin đồn’ mà toàn dân đều biết đấy.” Cận Ngôn cố tình xoay âm điệu, làm ra cái giọng âm dương quái khí.
“Thôi, đủ rồi a.” Chu Thụ xoay mặt đi, ngạo kiều nói, “Còn không phải người nào đó vừa trở về thì liền đăng thông cáo làm sáng tỏ.”
“Vâng vâng vâng, ca ca thương em nhất, em biết hết.” Cận Ngôn dỗ dành, nhẹ nhàng xoay người Chu Thụ từ bên kia quay trở lại.
Hai người trán chạm vào nhau, hơi thở giao triền, Chu Thụ lại ngửi được mùi sữa tắm trên cơ thể Cận Ngôn.
Anh nói, trong số các loại sữa tắm dầu gội mà anh tìm kiếm suốt mấy năm nay, đây là loại có mùi hương giống với hương vị trong không khí của Hải Thành vào ngày Cận Ngôn sinh ra nhất.
Mỗi căn nhà mà anh sống đều sẽ đặt loại sữa tắm này, ngửi lâu rồi cũng thành thói quen.
Phảng phất như hương vị này đã thẩm thấu vào từng lớp da của anh, sau đó xâm nhập cốt tủy.
Nhưng chờ đến ngày hôm nay khi trên người Cận Ngôn cũng lây dính loại hương vị này, Chu Thụ mới ý thức được hành vi của chính mình đến tột cùng có bao nhiêu khiến người đỏ mặt.
“Ca, em không nghĩ tới anh yêu em như vậy…” Cận Ngôn cũng cảm giác tới phần tưởng niệm cực nóng này, đôi tay càng ôm Chu Thụ chặt hơn, đặt môi mình lên cổ của anh, hôn từng chút từng chút, thấp giọng nói, “Em vốn cho rằng chỉ có em đơn phương tình nguyện, còn anh đã sớm quên chuyện kết hôn của chúng ta.”
Lời nói ấu trĩ của trẻ con, lại có mấy người xem là thật.
Huống chi, ký ức được thời gian phủ lên một tầng sa luôn là thứ gạt người nhất.
Nhưng Chu Thụ lại run rẩy thanh âm mà trả lời, “Không có, sao có thể…” Hô hấp của anh trở nên dồn dập, hầu kết lăn lộn hai cái, nhẹ giọng nói, “Anh sao có thể không cần em.”
Anh hoãn vài giây, tiếp tục lâm vào hồi ức, “Trước kia là ca ca không tốt, đã quên em là một bạn nhỏ thích làm nũng thích ăn giấm, anh không nên nói với em nhiều câu chuyện của người khác như vậy, càng không nên cách em xa như thế, khi đó phải nghe anh kể về những chuyện phát sinh ở trường đại học, em rất khổ sở có phải không?”
Cận Ngôn nghe anh nói mấy lời này, một cổ chua xót trào lên ngực, sau đó xông thẳng vào xoang mũi, ngay cả muốn nói thành tiếng cũng trở nên gian nan.
Nguyên lai, ca ca thật sự vẫn luôn nhớ rõ.
Song hướng lao tới sau khi giải trừ hiểu lầm thường thường là ngọt ngào nhất, mặc kệ trước đó trong lòng có bao nhiêu ủy khuất, nhưng cuối cùng cũng chỉ còn lại tự trách chính mình đã làm đối phương khổ sở.
Hai người bọn họ đều là như thế, vĩnh viễn đặt tâm tư của đối phương ở vị trí thứ nhất.
Không khí nhu hòa di chuyển trong phòng hồi lâu, Cận Ngôn không lên tiếng, Chu Thụ biết, cậu đây là ngầm thừa nhận.
“Thực xin lỗi, ca…” Đợi đến lồng ngực phập phồng đủ bình ổn trở lại, Cận Ngôn mới một lần nữa đánh vỡ sự yên tĩnh này.
Chu Thụ sửng sốt, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
Đây không biết là lần thứ mấy Cận Ngôn không ngừng nói “Thực xin lỗi” với anh từ sau khi cậu trở về, lúc trước lần nào anh cũng có chút tức giận, nhưng lần này lại cảm thấy vô cùng lo lắng.
“Khi đó em không nên đi, không nên chưa từ mà biệt.” Cận Ngôn tiếp tục cọ cọ cổ anh, ôn nhu nói.
Đồng tử Chu Thụ lay động, anh nhẹ nhàng vuốt tóc Cận Ngôn, “Phải là anh không tốt, anh không nên để em lại một mình.” Anh hôn nhẹ lên trán cậu, đau lòng lẩm bẩm, “Ngày đó em nhất định sợ hãi biết bao nhiêu…”
Đúng vậy… Ngày đó cậu rất sợ hãi.
Cậu phân hóa thành Alpha, là giới tính giống với ca ca.
Cậu biết giữa hai người sẽ không còn khả năng có được một cái đánh dấu, những lời hứa hẹn thuở ấu thơ cùng sự ràng buộc sâu hơn cũng sẽ dần dần biến mất.
Cận Ngôn bị bắt tiếp thu một cái giới tính hoàn toàn xa lạ nằm ngoài nhận tri của chính mình, cậu không biết Alpha là phải làm như thế nào, rốt cuộc từ khi còn nhỏ cậu đều đã chuẩn bị sẵn sàng làm một Omega.
Mà cái người nói muốn đánh dấu cậu, để cậu trở thành Omega của anh, lại bởi vì cậu phân hóa thành Alpha mà bỏ đi.
Đêm đó Cận Ngôn ở trong phòng cắn chăn khóc thật lâu, đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng cậu rơi lệ sau khi trở thành Alpha.
Bắt đầu từ ngày đó, cậu liền giống như trọng sinh, ép buộc bản thân phải làm tốt thân phận Alpha, cũng ép buộc bản thân quên đi nhớ nhung đối với Chu Thụ.
Đến khi Chu Thụ cự tuyệt AA luyến, chấp niệm cuối cùng cũng hoàn toàn rách nát, cậu về sau phải học cách sống cô độc một mình.
Cận Ngôn chưa từng oán giận Chu Thụ, chỉ cảm thán vận mệnh thích vui đùa với cậu mà thôi.
Nhưng trò đùa này không buồn cười, vì thế cậu cũng sẽ không cười nữa.
Sau khi tới nước A, cậu bắt đầu sinh sống một mình, cũng kết giao bạn mới, nhưng vẫn trầm mặc như cũ.
Cậu gặp được rất nhiều người muôn hình muôn vẻ, gặp được không ít người tỏ tình với mình, có Omega, có Beta, thậm chí có cả Alpha.
Nhưng câu trả lời đều chưa từng thay đổi, trong lòng cậu không có khả năng sẽ vì ai khác mà nhấc lên gợn sóng, cậu vĩnh viễn chỉ biết ôm lấy sóng biển duy nhất đang ở phương xa kia.
Không biết có phải vì chấp niệm quá sâu hay không, nên cậu mới ở nơi có gió biển đập vào mặt, nắm chặt cái lắc tay mình đưa cho ca ca, rồi phân hóa thành giới tính thứ tư có thể đánh dấu anh ấy.
Sau khi tỉnh lại, trong tay cậu vẫn đang nắm chặt cái lắc tay kia, chưa từng đánh rơi… để rồi một lần nữa tiếp nhận sự trào phúng của vận mệnh.
Ca ca trở thành ảnh đế, anh ấy tốt như vậy hiển nhiên có nhiều người yêu thích, anh ấy cũng có Omega của chính mình, đồng nghĩa với việc ca ca sẽ không bao giờ cần đến cậu nữa, cũng càng không thể chấp nhận bị cậu đánh dấu, ủy khuất chính mình từ một Alpha đỉnh cấp biến thành Omega chuyên chúc của kẻ khác.
Những suy nghĩ phức tạp như thế cứ không ngừng xuất hiện trong đầu cậu cả ngày lẫn đêm, nhiều đến mức cậu đã quen với sự tồn tại của nó, cũng chuẩn bị tốt sẽ trưng ra một bộ mặt tươi cười mà chúc phúc anh.
Nhưng hôm nay, khi nhớ lại mấy thứ đó, Cận Ngôn mới phát hiện tất cả đều không giống như cậu tưởng tượng.
Ca ca chưa từng có Omega, anh còn tự nhốt bản thân vào một cái xác kim loại thật dày, không cho một ai đến gần, bao gồm cả ba mẹ của anh.
Mà anh làm như vậy đều là vì bảo hộ Chu Đóa, bảo hộ nhân cách thứ hai bởi vì cậu mà sinh ra.
Nhân cách thứ hai kia thậm chí chính là cậu khi còn nhỏ…
So với ủy khuất, giờ phút này Cận Ngôn chỉ có vô cùng vô tận đau lòng.
Cậu không cách nào tưởng tượng Chu Thụ một mình ẩn nhẫn suốt năm năm, càng không cách nào tha thứ cho chính mình đã không ở bên cạnh anh ấy trong năm năm đó.
“Ca… Thực xin lỗi…” Cận Ngôn lại lên tiếng xin lỗi, âm cuối còn mang theo run rẩy, gắt gao ôm chặt Chu Thụ không buông tay.
Trái tim của Chu Thụ trong nháy mắt dường như cũng bị cậu nắm chặt lấy, anh thở dài, nghiêng mặt chủ động hôn Cận Ngôn, bắt đầu hôn từ đôi mắt xinh đẹp như búp bê tây dương kia.
Ôn tồn một lát, hai người lại tách ra, Cận Ngôn ngẩng đầu lên từ lồng ngực của Chu Thụ, sau đó chúi người nhìn anh, muốn nhìn rõ hơn gương mặt mà mình ngày nhớ đêm mong này.
Cậu từng chút từng chút để sát vào, không ngừng hôn lên nốt ruồi trên môi Chu Thụ, dường như hôn nhiều thế nào cũng chưa hôn không đủ.
Ánh mắt Cận Ngôn quá mức sủng nịch, tựa như đối đãi một đứa trẻ sơ sinh.
Chu Thụ không nghĩ tới, có một ngày sẽ bị em trai của mình đối đãi như vậy, quá cảm thấy thẹn, vì thế anh có chút tức muốn hộc máu mà xoay người, đảo khách thành chủ.
Anh từ trên nhìn xuống Cận Ngôn, hai người cách nhau thật sự gần.
Tiếp theo, nhiệt độ cơ thể càng ngày càng tăng cao, lửa nóng trong mắt sắp không ngăn được nữa.
Sau đó, Chu Thụ liền cảm nhận được trên cơ thể của người nào đó xảy ra biến hóa không bình thường.
Cùng với… chính anh cũng biến hóa.
Vì thế, anh hồng lỗ tai muốn rời khỏi, nhưng còn chưa kịp xoay người đã bị ai đó ôm chặt eo.
Anh cúi đầu, nhìn đến Cận Ngôn trong mắt hàm chứa xuân thủy đang ngưỡng mặt nhìn mình.
Chu Thụ biết, đêm nay lại phải mỏi mệt.
Khi ánh trăng treo đến nơi cao nhất, Chu Thụ ách giọng, hơi thở yếu ớt mà nói.
“Cận Ngôn, chúng ta nên tiết chế một chút…”
Tác giả có lời muốn nói: Kinh! Đôi chồng chồng mới cưới ở ngày đầu tiên sống chung hợp pháp cư nhiên giữa đêm khuya buôn dưa chuyện của bạn bè!
Còn làm loại chuyện này! (cười tà mị)
Đau lòng đau lòng, Thụ ca nhanh nhanh chạy đến ôm Ngôn Ngôn ở nước A một cái.