“… Xin lỗi… tỷ tỷ……”
Người phụ nữ tức giận lùi lại hai bước: “Ngươi lặp lại lần nữa? Xin lỗi ai?”
Hắn nâng lên đôi mắt đen nhánh, trong cặp mắt non nớt hiện lên một tia địch ý như một con thú nhỏ: “Chỉ… xin lỗi tỷ tỷ.”
“Ha.” Trong mắt nàng tràn đầy kinh ngạc và giận dữ, môi đỏ khép mở: “Ngươi làm phản…” Nàng quay đầu, dùng khăn tay che mặt, lớn tiếng khóc thét lên: “Lão gia, là ta số khổ bị một thằng nhãi con lên mặt* coi thường… Ngài không quản sao…”
*nguyên văn: đặng tị tử thượng kiểm là cái kiểu “ta càng nhân nhượng, địch càng lấn tới”.
“Được rồi.” Ghế trên truyền đến tiếng quát khẽ, người đàn ông mặc áo bào nâu thêu ám văn đứng khoanh tay như một vị thần, ánh mắt hiện lên sự nghiêm khắc: “Yên lặng hết cho ta.”
“Lão gia……” Di Dung không chịu nghe, nước mắt càng chảy dữ dội: “Bên ngoài chúng ta hào nhoáng rực rỡ nhưng bên trong là bộ dạng gì, ngài còn không biết sao? Mộ gia truyền tới đây, cũng chỉ còn một mình Dao Nhi, đã thế cứ ba ngày hai lần lại xảy ra chuyện. Nuôi thằng nhãi này, vốn tưởng rằng có thể được sống yên ổn, ai ngờ lại là ôn thần… Ta thấy đây là trời muốn diệt Mộ gia…”
Giọng bà ta luôn mang vẻ điệu đà, cho dù là khóc lóc lên án cuối câu cũng phải kéo dài ra, khiến người ta đau đầu: “Lão gia, Di Dung ta liều mạng sinh cho ngài một đứa con gái. Nếu Dao Nhi không còn, ta cũng không thiết sống…”
Bạch y nữ tử ho khan hai tiếng, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Người đàn ông trung niên ngồi trên ghế lạnh lùng bước xuống, đi đến trước mặt cậu bé đang quỳ. Ông ta từ trên cao nhìn xuống, làn da tái nhợt, đầy vẻ uy nghiêm.
“Mộ Thanh, ngươi biết lỗi chưa?”
“Xin lỗi… tỷ tỷ…”
Người đàn ông nhíu mày: “Ta đang nói chuyện với ngươi.”
“Xin lỗi tỷ tỷ…” Khuôn mặt nhỏ nâng lên, trong đôi mắt long lanh ngấn lệ như hiện lên sức hấp dẫn không phù hợp tuổi tác.
Người đàn ông cả kinh, sắc mặt trở nên phức tạp, từ trong lòng ngực rút roi ra, “bang” một cái đánh bay tiểu hài tử đang quỳ trên đất: “Không nghe ta nói sao?”
“Lão gia…” Bạch y nữ tử cả kinh, ho khan đứng dậy, dùng khăn che miệng: “Nó vẫn còn là một đứa trẻ, sao ngài có thể dùng gia pháp?”
Bang, bang. Roi mang cuồng phong quất vào thân thể, da tróc thịt bong: “Lần sau gặp yêu quái, ngươi có trốn nữa không?”
Roi khẽ đập trên nền đá cẩm thạch, phát ra những tiếng giòn vang như pháo nổ: “Ngươi phải liều chết bảo vệ tỷ tỷ, không được để con bé bị thương dù chỉ một chút, ngươi đã biết chưa?”
Những tiếng thét chói tai thay phiên nhau truyền đến, ban đầu như là động vật nhỏ r3n rỉ nghẹn ngào, cuối cùng biến thành tiếng nức nở trong vô thức.
“Tỷ tỷ, nó mà coi là trẻ con sao?” Di Dung bĩu môi, cười lạnh nhìn người máu thịt lẫn lộn trên mặt đất: “Giữ nó một mạng, cũng không phải vô nghĩa.”
Ánh nến lay động, tầm mắt mơ hồ, có chất lỏng ấm áp chảy vào trong mắt, bỏng rát đau đớn.
Phòng chứa củi tối tăm ẩm ướt, tất cả những vết thương đều đang kêu gào đau đớn. Trước mắt là góc váy của bạch y nữ tử, ánh mắt nàng sầu lo thương hại. Nàng ngồi xổm xuống, dùng bàn tay lạnh lẽo vuốt v e đầu hắn, thở dài nói: “Có lẽ ngay từ đầu, ta không nên mang ngươi về…”
Mộ Thanh nhắm mắt lại, không nói một lời.
Bà ấy luôn như gần như xa đứng một bên, do dự nhúng tay nhưng lại không che chở tới cùng.
Bà giống Mộ Dao, luôn cho người ta hy vọng hão huyền và ảo giác hạnh phúc, như người sắp chết nhìn thấy ảo ảnh, như Bồ Tát xa tận chân trời, bao phủ bởi vầng sáng thiện lương, nhưng vĩnh viễn không thể độ* hắn.
*cứu vớt