“Ai nói với em anh là gay?”
Anh nhíu mày, anh không biết từ đâu mà cô có thể tự bổ não ra tới mức này.
“Chẳng phải cái lần anh nói rằng anh kết hôn cùng em xong Cao Ý Yên chả phát điên lên còn gì? Cô ta nói anh chỉ lấy vợ làm bình phong, mà ngay cả anh cũng không lên tiếng phủ nhận, sau đó em về nhà anh thì chẳng thấy bóng dáng bất kì người giúp việc nào là nữ. Hơn nữa, anh rất hạn chế chuyện tiếp xúc với phụ nữ, điển hình nhất là lần Thanh Anh té ngã vào người anh, phản ứng của anh thật sự rất kì quặc đó, anh biết chứ hả?”
“…Trước đây và cả sau khi Ý Yên mang danh vợ chưa cưới thì anh hoàn toàn không hề cho cô ta chạm vào mình. Tiếp đến chuyện anh xác nhận mình đã kết hôn với em khiến cô ta vừa tức giận vừa hoảng sợ, vậy nên mới nói hươu nói vượn, anh không cần thiết phải phủ nhận bởi anh chán ghét phân cao thấp cùng loại người như Ý Yên. Chỉ là, anh không nghĩ em thật sự tin chuyện này”.
Anh đơn giản giải thích mọi thứ, trong mắt ngậm ý cười rõ ràng đến mức Trì Tuyết chỉ muốn mình ngất đi cho xong. Thế mà lúc anh bị thương cô còn ngang nhiên chui vào chăn ngủ cùng, thậm chí ôm chặt lấy đối phương không buông.
Cả lần trước đó nữa, ăn mặc phong phanh đi vào phòng ngủ của anh, còn vô tư nhờ anh sang sửa máy nóng lạnh, nói thế nào cũng có vẻ giống như cô đang câu dẫn người đàn ông này.
“Xin lỗi, trước đây em đã quá mức tự tiện”.
“Em không có lỗi, dù sao cũng do Ý Yên khiến em hiểu lầm.”
“Thậm chí có khoảng thời gian em cực kì lo lắng, bởi em nghĩ anh thích Huy Khải.”
“…Anh sẽ xem như mình chưa nghe thấy gì.”
“Nhưng anh quả thật rất bài xích phụ nữ, đúng không?”
Trì Tuyết nhỏ giọng hỏi, thân thể cũng theo bản năng nhích ra xa vì sợ anh cảm thấy không thoải mái. Anh nhìn dáng vẻ cẩn trọng của cô, chỉ thấy trái tim như chảy qua dòng nước ấm, làm dịu đi mọi thứ. Thế nhưng hiện tại không phải lúc để nói về nguyên nhân chuyện anh ghét phụ nữ, mọi thứ vẫn còn quá sớm.
“Ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi. Đến thời điểm phù hợp, anh sẽ nói cho em nghe tất cả.”
“Vậy em phải tiếp tục đi ngủ sao?”
“Em mới khỏi bệnh xong, chưa đi ra ngoài được đâu. Chút nữa trước khi đến chỗ ông bà Trịnh anh sẽ gọi bác Phúc sang chăm sóc em. Em được phép đi đến ban công để sưởi nắng, nhưng không được ngồi quá lâu, cũng không được mở cửa sổ, được chứ?”
“Em biết rồi, anh đi cẩn thận. Mà này, anh thật sự không thích đàn ông à?”
Anh trong nháy mắt cảm thấy dường như Trì Tuyết vẫn còn đang khảo nghiệm mình. Anh đứng dậy, dáng người cao dong dỏng che khuất đi ánh sáng, khiến gương mặt anh như bức họa, nhập nhèm giữa ranh giới sáng và tối. Anh cầm lấy tay Trì Tuyết, đặt vào nơi thân dưới của mình, giọng nói đầy vẻ lười nhác quyến rũ, thậm chí còn mang ý tứ khiêu khích.
“Bất luận là đàn ông hay phụ nữ, nó đều say ngủ chẳng chút quan tâm. Nhưng chỉ cần là em, nó sẽ ngay lập tức rục rịch đấy. Thế nào, em có muốn thử nó không, bé ngoan?”
Cô cảm thấy toàn bộ mạch máu như đông cứng lại, hai chữ bé ngoan của anh tựa như đang yêu chiều nhưng lại mang theo sức mạnh không chế, khiến cô phải cúi đầu. Anh ghim chặt ánh mắt lên thân thể cô, còn bàn tay bị anh giữ lấy áp vào phía dưới khiến cô có cảm giác nóng hầm hập, nếu chạm lâu hơn nữa chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.
Tri Tuyết bối rối rụt tay lại, cô phát hiện anh để cô rút ra một cách dễ dàng, lại nhìn thấy trong mắt anh là dáng vẻ trêu chọc quen thuộc. Mặc cho đầu óc vẫn còn khá choáng, cổ họng thì đau rát, cô vẫn dùng hết sức bình sinh dùng gối ném vào người anh, cáu kỉnh chỉ trích.
“Anh còn lưu manh như thế một lần nữa thì đừng có trách em”.
“Được rồi, đừng tức giận, dù gì em cũng đã đánh anh rồi, xem như chúng ta hòa nhau. Anh đi đây, ở nhà nghỉ ngơi cho tốt.”
Anh nhặt gối lên chèn vào phía sau lưng Trì Tuyết để cô có chỗ dựa, giọng điệu vẫn dịu dàng như mọi thường, tựa như kẻ hạ lưu ban nãy hoàn toàn chẳng phải là anh. Cô ngoan ngoãn gật đầu, dự định xem sơ qua một vài bản thảo rồi sẽ tiếp tục nghỉ trưa.
Trong khi đó, anh vội vàng tiến về phòng ngủ của mình, khóa thật chặt cửa rồi lao nhanh vào phòng tắm. Anh mở vòi nước lạnh ở tần suất mạnh nhất, cả người lẫn quần áo đều nhanh chóng bị thấm ướt. Chậm rãi cởi những món đồ vướng víu trên thân, anh hít một hơi thật sâu, chống tay vào tường mới có thể lấy lại bình tĩnh.
Dòng nước lạnh xối xả khiến cả cơ thể nóng hừng hực dần dần hạ nhiệt, chợt nhớ đến ánh mắt đầy vẻ hoang mang của Trì Tuyết khi anh bắt nạt cô, thật ra chính lúc đó anh cũng cảm nhận được phần thân dưới có sự biến hóa rõ rệt. Vậy nên, anh không ngăn cản khi cô rút tay ra, bởi anh lo sẽ làm cô hoảng sợ. Nhưng lần đầu nảy sinh dục vọng, lại chỉ có thể dùng toàn bộ sự nhẫn nại để đè xuống quả thật là một loại cực hình.
Anh thở dài, cuối cùng quyết định dùng tay giải quyết. Anh từng nghe nói, kìm chế quá lâu sẽ xảy ra phản ứng tiêu cực đến hành vi và cảm xúc. Anh không lo lắng về những điều khác, anh chỉ sợ trong lúc vô thức sẽ khiến cô bị tổn thương.