Tiết trời mùa đông vô cùng lạnh lẽo nên trước khi ra ngoài, cô đã mặc thêm một chiếc áo len màu tím nhạt, còn không quên khoác một chiếc áo dạ ấm áp nữa.
Những ngày này, thời tiết cứ luôn âm u ảm đạm, mây mù che kín cả bầu trời, làm tâm trạng người ta cũng muốn ảo não theo.
Tiểu Nam bước đi một cách vô thức, đến khi ngẩng đầu lên nhìn không hiểu sao lại đứng trước cửa hàng tiện lợi. Nhưng cô không định đi qua mà ghé vào bên trong mua một ít đồ ăn vặt và nước uống.
Đến khi thanh toán, cô đang loay hoay mở điện thoại để quét mã thì một thanh niên bỗng đi đến bên cạnh, đưa chai nước trong tay cho nhân viên thanh toán.
“Tôi trả tiền cho cả hai.”
Giọng nói này…. Tiểu Nam vội ngước mặt lên nhìn, Tạ Vũ đang đứng ngay bên cạnh cô, rất gần, chỉ cách chừng một gang tay.
Cô choáng váng, nói không rõ chữ: “Đàn anh Tạ, sao anh…..”
Tạ Vũ thanh toán xong lập tức bước ra ngoài, để lại cô vẫn đang đứng hình chưa kịp hiểu những chuyện vừa xảy ra.
Nhân viên thanh toán bỏ từng món hàng của Tiểu Nam vào túi rồi đưa cho cô, cô mới bừng tỉnh, cầm lấy rồi rời đi.
Vừa ra đến bên ngoài, Tạ Vũ đã đi được một đoạn khá xa, làm cô phải ôm theo một túi xách nặng chạy theo anh.
“Đàn anh Tạ, chỗ đồ này của em hết bao nhiêu, em trả lại tiền cho anh.”
Anh mỉm cười dịu dàng “Không cần phải trả lại đâu, chỉ là chút tiền nhỏ nhặt thôi.”
Tiểu Nam nhìn chằm chằm anh, anh vẫn cười vô cùng dịu dàng.
Cô không thể hiểu nổi, mới mấy ngày không gặp anh lại hành động kỳ lạ như vậy, làm cô phải nghi ngờ liệu anh có phải Tạ Vũ mà cô biết, anh có thực sự là Tạ Vũ mà cô yêu hay không.
“Sao hôm nay anh lại…..”
Tạ Vũ giống như không nghe thấy cô nói, nhân lúc cô đang chần chừ không biết dò hỏi anh như thế nào, anh lại lên tiếng:
“Hôm trước anh có thấy em ở thư viện, nhưng gọi em mãi em cũng không lên tiếng gì cả.”
Cô sững người nhìn Tạ Vũ. Câu nói của anh đến quá bất ngờ, cô nhất thời không biết trả lời thế nào cho hợp lý.
“Anh có thấy em sao? Chắc là em không để ý. Bình thường mỗi khi ra ngoài em thường hay mở nhạc và đeo tai nghe nên có thể đã không nghe thấy anh gọi. Hoặc cũng có khi anh đã nhìn nhầm em với ai rồi, mấy hôm nay em không đến thư viện.”
Vẻ mặt anh thoáng hiện nét không vui. Ánh mắt anh thẫn thờ nhìn cô, mang theo nét đượm buồn và tiếc nuối rất lạ.
Hôm nay anh rất khác, từ biểu cảm đến hành động đều không giống với Tạ Vũ của thường ngày một chút nào.
“Em đi trước đây.”
“Hai ngày nữa câu lạc bộ sẽ tổ chức một buổi tiệc ăn mừng cho chiến thắng lần trước, em có tham gia không? Cũng gần hết năm rồi, bữa tiệc ăn mừng lần này cũng coi như là tiệc tất niên của câu lạc bộ luôn. Em là một thành viên rất quan trọng, vậy nên nhất định phải đến nhé.”
Cô khẽ gật đầu “Nếu em không bận việc gì thì sẽ đến.”
Nhìn bóng lưng Tiểu Nam xa dần, Tạ Vũ cảm thấy lòng mình nặng nề vô cùng.
Câu nói “Tôi thích cậu” ngày hôm ấy của Trương Minh Hạo không chỉ khiến Tiểu Nam bận tâm, nó trở thành một bức tường thành kiên cố nhất ngăn chặn anh và cô, cùng sự lãnh đạm của cô đã đẩy cô ngày càng xa cách anh hơn.