Áo lớp có màu vàng chói lóa, rất nổi bật, in mấy chữ viết kiểu nghệ thuật Trương Chú vẽ. Tổng thể là chữ SIX, nhưng giữa các chữ cái còn giấu hình chân dung chibi của Vương Duy. Mặt thầy béo tròn, trên đầu lưa thưa mấy cọng tóc nghiêng ngả rất có thần, phong cách dễ thương nhưng không non nớt, giống kiểu nghệ thuật đường phố, cả lớp đều rất hài lòng.
Đi đội hình phải giơ băng rôn, nội dung băng rôn của A6 là: Ấy có tình thơ ý họa của ấy, mình có sơn thủy điền viên của mình, tuy chỉ là bản lậu.
Đằng sau in chân dung chibi của Vương Duy mà Trương Chú thiết kế.
Có vẻ mọi người tham gia hội thao đều như vậy, trêu chọc chủ nhiệm lớp là chính.
Thịnh Hạ còn tưởng phải tập mấy ngày, không ngờ đi có vài vòng đã được thả. Tân Tiểu Hòa nói nghi thức khai mạc trong hội thao của trung học phụ thuộc vô cùng qua loa, không cần đội ngũ chỉnh tề, miễn mặc áo lớp, có thể nhận ra là người của lớp nào là được. Mà cũng không cần diễn tập, vì dù gì cuối cùng chỉ cần đi ngang qua khán đài là xong.
Vì vậy Thịnh Hạ cũng không cần tập giơ biển, muốn giơ thế nào thì giơ.
Đây mới đúng là hội thao chứ, không để ý tiểu tiết, đề cao vận động.
Hội thao diễn ra từ thứ Tư tới thứ Sáu. Sáng thứ Tư khai mạc, Thịnh Hạ vẫn 6 giờ đến trường như mọi ngày, làm bài nghe tiếng Anh một lúc thì Phó Tiệp tới gọi.
Phó Tiệp mở hộp trang điểm đặt trên bàn. Thịnh Hạ nhìn đủ thứ chai lọ sặc sỡ và hai cây cọ trông giống nhau nhưng vẫn hơi khang khác, ngập ngừng hỏi: “Cô Phó, phải dùng hết chỗ này ạ?”
Thế thì phải tới năm nào tháng nào mới xong?
“Đương nhiên không rồi,” Phó Tiệp trả lời, “Nhưng cũng gần như thế.”
Thịnh Hạ: …
Cô ngồi trên ghế của Phó Tiệp, Phó Tiệp đứng trang điểm cho cô. Thịnh Hạ thấy hơi ngại, “Cô Phó, hay để em về lớp bê ghế lên?”
“Không không không, không cần, cô cũng không ngồi được.”
Vậy là Thịnh Hạ cứ nhìn bàn tay Phó Tiệp liên tục đổi các loại công cụ đưa qua đưa lại trước mắt.
“Tốt quá, trẻ tuổi tốt thật, không kén phấn chút nào.”
“Tốt quá, hình dáng lông mày hoàn hảo không cần sửa.”
“Tốt quá, cái mũi này còn không cần đánh khối, đánh tí highlight nào.”
“Thích thật, lông mi cũng không cần gắn mi giả luôn.”
“Tốt quá, viền kẻ mắt cũng không bị lem.”
…
Đồng hồ trên bàn chạy từ 6 giờ 40 đến 7 giờ 55, cuối cùng Phó Tiệp đã xong bước cuối cùng, nâng cằm Thịnh Hạ lên ngắm nghía trái phải, mắt hất lên vô cùng hài lòng, “Hoàn hảo, mau đi đi, thay đồ rồi còn làm tóc.”
Hả? Còn chưa xong ư?
“Em đi xuống gọi người lên giúp, mang hết lễ phục với phụ kiện gì gì đó ra chỗ sân vận động.” Phó Tiệp căn dặn, “Cô thu dọn tí đã.”
“Dạ.”
Nhà trường chuẩn bị một căn phòng ở sau khán đài trên sân vận động cho các nữ thần trang điểm thay đồ, tránh việc các bạn phải mặc lễ phục đi khắp nơi.
Thịnh Hạ cứ thấy như mặt mình dính thứ gì đó, người cứ căng ra không tự nhiên nổi.
Cô cúi đầu đi về lớp, định gọi Tân Tiểu Hòa. Không thấy bạn ở chỗ ngồi, Thịnh Hạ đứng ngoài cửa ngó dáo dác.
“Ê, Thịnh Hạ!”
Có người thấy cô, gọi khẽ, khiến gần như mọi người đều ngoái lại nhìn.
“Đẹp quá…”
“Nữ minh tinh!”
“Đẹp nhất hôm nay.”
“Là Thịnh Hạ à…”
Thịnh Hạ ngẩn ra một thoáng. Cô có thể nhận ra trong ánh mắt của mọi người là lời khen, là sự kinh ngạc. Cô cảm thấy lòng bàn tay ran lên, gò má cũng nóng dần. Cô không biết bây giờ trông mình thế nào, trước nay cô vẫn thấy mình không hợp với việc trang điểm, khi trước biểu diễn cũng chỉ vẽ lên mặt những hình vẽ kì quặc, trang điểm xong thì không còn giống mình nữa nên dần dà cô không trông chờ nhiều vào nó…
Đang thất thần, từ đằng sau vang lên một giọng nói bất cần, “Làm gì vậy, đứng đây cản đường?”
Thịnh Hạ víu vào khung cửa, ngoái cổ nhìn, va vào cái nhìn bực dọc của Trương Chú.
Cô đứng gọn vào một bên, giải thích: “Mình đang tìm Tiểu Hòa.”
Bốn mắt nhìn nhau, Trương Chú mới dợm bước vào lớp đứng ngẩn tại chỗ như hóa đá, biểu cảm thờ ơ vốn dĩ dại ra trong một thoáng ngắn ngủi.
Mắt giao mắt, im lặng phủ trùm.
Đôi mi chuốt mascara của Thịnh Hạ vì ngẩng lên mà rung khe khẽ, chớp xuống chớp lên.
Khoảng thời gian từ 8 giờ đến 8 giờ 1 phút, yết hầu Trương Chú lên xuống liên hồi, ngẩng đầu chuyển mắt nhìn vào trong lớp. Tân Tiểu Hòa không hề có mặt.
Toàn thể thần dân A6 đều ngoái ra nhìn, nhìn bộ mặt của cả lớp hôm nay.
Trương Chú hỏi: “Tìm cậu ấy làm gì?”
Giọng nói hơi gượng gạo.
Từ khoảng cách và góc nhìn này, cô lại nhìn thấy yết hầu như hung khí của cậu. Tim cô rộn lên, cũng lảng mắt nhìn ra chỗ khác, cúi đầu trả lời: “Mình nhờ Tiểu Hòa bê hộ ít đồ.”
Trương Chú hắng giọng, “Bê lễ phục?”
Sao cậu biết nhỉ? Thịnh Hạ gật đầu, “Ừm.”
“Đi thôi, mình bê hộ.” Cậu ném cái cặp sách của mình lên ghế cuối của dãy bàn sát cửa sổ, chẳng buồn nghĩ xem đó là bàn ai đã quay lưng đi về phía cầu thang.
Thịnh Hạ mím môi, nhấc bước đuổi theo.
Các bạn trong lớp ai nấy quay mặt nhìn nhau, trên mặt cùng nở nụ cười thích chí, tụm năm tụm ba xì xào.
“Chắc đang hẹn hò rồi, trông điệu bộ này, không thể sai được!”
“Trông cũng khá xứng đôi.”
“Nhưng không phải Trương Chú thích Trần Mộng Dao à?”
“Chuyện từ đời nào rồi, Trương Chú quay xe theo Thịnh Hạ lâu rồi.”
“Thật chứ?”
“Ai không thấy hai cậu đấy truyền giấy cho nhau?”
“So với Trương Chú, Thịnh Hạ đúng là thỏ trắng ngây thơ nhỉ?”
“Xinh xắn tốt tính, ai gặp mà không thay lòng đổi dạ?”
“Đẹp quá đẹp quá mình ghen với mỹ nữ nhưng không ghen với tiên nữ, mình làm được!”
“Ánh mắt của Trương Chú ban nãy đáng sợ thật, trở mặt đến là nhanh.”
—
Phó Tiệp thấy Trương Chú tới giúp thì nhướng mày, ý cười lan ra trong đôi mắt: “Đã có đồng chí nam tới, thế thì mình em bưng hết đi, Thịnh Hạ không cần làm gì cả, nhỡ tí ra mồ hôi lớp trang điểm sẽ không đẹp nữa.”
Thịnh Hạ thấy ngại, vì thực ra không cần phải thế.
Trương Chú cũng hơi hất mày, gật đầu bảo, “Được.”
Cậu cúi xuống bưng hết chồng hộp dưới đất lên, “Bưng đi đâu?”
“Sân vân động. Thịnh Hạ, em dẫn em ấy đi.” Phó Tiệp nhìn lên, “Sau đó mặc váy trước, những món khác để lại, cô thu dọn xong sẽ tới mặc cho.”
Thịnh Hạ gật đầu.
Hai người một trước một sau đi xuống tầng, một trước một sau đi qua hành lang chỗ A6, nghe từ trong lớp vang lên một tràng tiếng hú hét hoan hô.
Thịnh Hạ rảo bước nhanh hơn, Trương Chú thì cứ như không nhìn thấy, bước đi vẫn đều đặn như thường. Cả hai đi qua vườn hoa đến sân vận động.
Trên sân vận động, những lá cờ đầy màu sắc bay phấp phới, người đông như biển.
9 giờ khai mạc, khối 10, 11 đã tới đông đủ, loa trên sân phát bản nhạc nền sôi động, học sinh ai cũng mặc áo lớp, màu áo nhuộm màu đường chạy và sân cỏ xanh mướt thành lá cờ sặc sỡ nhiều màu.
Sân vận động được xây dựng theo tiêu chuẩn quốc tế, vòng một vòng đi đến khán đài chính phải đi rất xa, đấy là chưa kể còn phải xuống cầu thang.
Thịnh Hạ ngoái ra sau, “Cậu bưng được không, để mình bưng hộp nhỏ cho nhé?”
Mới dứt câu, đôi chân đã vì cái ngoái lại này mà hụt mất một bậc thang…
“Cẩn thận đi chứ!” Trương Chú suýt đã vứt mớ đồ đang bưng đi để đỡ, thấy cô tự đứng vững được thì thở phào, bực dọc trách, ánh mắt như nhìn đứa khó bảo, “Bồ tát bùn, đi đường phải để ý.”
Thịnh Hạ vỗ ngực, để ý bước đi, không đòi giúp cậu nữa.
Đúng là xấu hổ thật.
Không biết vì lớp trang điểm của Thịnh Hạ hay vì bản thân Trương Chú đã quá nổi tiếng từ hôm phát biểu dưới cờ mà lúc này, khi họ đi qua đường chạy luôn có vô số người ngoái nhìn.
Thậm chí Thịnh Hạ còn thấy có người chụp hình họ. Trước ngực người nọ đeo bảng tên phóng viên trường.
Cô hơi hối hận vì đã để Trương Chú giúp.
Chịu đựng tới khi đến phía sau khán đài, Thịnh Hạ nhìn số phòng trên cửa.
Hôm Chủ nhật Hầu Tuấn Kỳ đã dẫn cô tới đây, từ 12A1 đến 12A10 đều ở phòng 105.
Phòng 105 mở rộng cửa, bên trong loáng thoáng tiếng nói cười vọng ra.
“Đến rồi,” Thịnh Hạ quay lại, lấy ba cái hộp nhỏ từ chồng hộp của cậu, giải thích, “Để vậy thì cậu khó vào cửa.”
Trương Chú cong môi, “Tốt, còn biết báo trước một tiếng, Bồ tát bùn vẫn có tu dưỡng của Bồ tát bùn.”
Thịnh Hạ: …
Thịnh Hạ đi vào quan sát, thấy trong phòng cũng có mấy bạn nam mới quay lại gọi Trương Chú, “Vào được đó.”
Người bên trong cũng đã chú ý đến tiếng động ở cửa, đồng loạt nhìn ra, tức thì thấy một đôi bích nhân đi vào.
Quả thật có thể gọi là bích nhân, hai chữ xứng đôi chỉ thiếu điều in luôn trên đầu.
Họ mặc áo lớp giống nhau, nếu không xuất hiện ở hội thao thì đoan chắc sẽ bị nhầm thành một đôi hẹn hò.
Cả khối 12 không ai không biết mặt Trương Chú, cuốn tiểu thuyết viết từ những tin đồn về cậu có thể truyền khắp sân trường, nữ chính trong đó là hoa khôi, bây giờ đang thay đồ ở gian bên trong.
Nếu vậy, cô bạn xinh xắn bên cạnh cậu lúc này kia là ai?