(ngương ngùng cái lông, gái ôm còn bày đặt)
– Xin lỗi nhé.
Thiếu nữ trả Tiểu Hoàng Kê lại cho Lý Thiên Mệnh, mắt long lanh nhìn hắn. hỏi:
– Ca ca, có thể tặng nó cho ta không?
Lý Thiên Mệnh cười tủm tỉm chộp lấy Tiểu Hoàng Kê:
– Được chứ, cứ lấy đi, nhớ hái ít nấm nấu chung, bảo đảm tươi ngon vô cùng.
Hắn chửi thầm trong bụng: Cho ngươi tán gái trước mặt ta!
Thiếu nữ bị chọc cười, nàng rất thích cười, Lý Thiên Mệnh siêu thích bộ dạng ngây thơ đơn thuần như thế này của nàng.
Cô gái kia ngày xưa cũng như vậy, nhưng sau khi đến Viêm Hoàng học cung, nàng trải qua nhiều cạnh tranh rồi dần thay đổi.
Thiếu nữ tinh nghịch nói:
– Ca ca thật hài hước, ta biết nó là thú bản mệnh của ca ca, ta nói đùa thôi.
Nàng tò mò nhìn một người một gà, hỏi tiếp:
– Ta tên Khương Phi Linh, còn ca ca tên gì vậy?
Tiểu Hoàng Kê nhanh mỏ:
– Tên của hắn khó nghe lắm, trẻ trâu thiếu não, gọi là đồ bỏ Lý Thiên Mệnh.
Thiếu nữ xì cười:
– Thiên Mệnh ca ca.
Có vẻ nàng dễ bị chọc cười, hoặc cảm thấy thú cưng đáng yêu như bé gà nói bằng giọng điệu lưu manh thì khá hài hước.
Nàng cười trông thật đẹp, khiến tâm tình của Lý Thiên Mệnh cũng tốt hơn, chìm đắm trong ngọt ngào.
Tiểu Hoàng Kê mặt dày vô sỉ lại nói chen vào, còn giành trước thân thiết gọi người ta là Linh Nhi muội muội:
– Linh Nhi muội muội trông thật xinh.
Lý Thiên Mệnh rất muốn ném bay nó.
– Đa tạ Huỳnh Hỏa . . . ca ca.
Thiếu nữ này thanh thoát tựa như tiên nữ, lại trông hoạt bát đáng yêu, nhưng Lý Thiên Mệnh vẫn hoang mang. Thiếu nữ tên Khương Phi Linh này thật ra là giống loài gì?
Tiểu Hoàng Kê đã mặt dày mày dạn nên Lý Thiên Mệnh cũng chai mặt xưng hô thân thiết theo:
– Linh Nhi muội muội, thú bản mệnh của muội đâu?
Thiếu nữ nói với vẻ thản nhiên:
– Linh Nhi không có thú bản mệnh, bẩm sinh đã không có.
Lý Thiên Mệnh đã phát hiện nàng giống người bình phàm, không mang theo chút hơi thở Thú Nguyên.
Không có thú bản mệnh thì đúng là không cách nào bước lên đường tu hành.
Không có? Vậy vừa rồi . . .
Khương Phi Linh ngây thơ nhìn Lý Thiên Mệnh:
– Ca ca, tuy Linh Nhi không có thú bản mệnh nhưng có chút bản lĩnh đặc biệt, chúng là bí mật của Linh Nhi. Bởi vì có cảm giác đặc biệt thân thiết với ca ca, quen thuộc như đã biết nhau từ lâu nên Linh Nhi tin tưởng ca ca.
– Muội muội cũng có cảm giác này?
Tim Lý Thiên Mệnh rung lên, hắn không hiểu vì sao càng nghe Khương Phi Linh nói chuyện, ngửi mùi hương trên người nàng thì càng thấy thoải mái thân quen, giống như họ đã từng biết nhau.
Nhưng hắn chắc chắn đời này chưa gặp nàng bao giờ.
Thiếu nữ nhẹ giọng nói:
– Ca ca cũng giống vậy sao? Linh Nhi thấy rất lạ, mới rồi trạng thái Phụ Linh của Linh Nhi lên đến mãn giai, đó là lần đầu tiên từ khi Linh Nhi có ký ức đến nay. Trước đây Phụ Linh cao nhất là Thanh Nhi, Thanh Nhi là người sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm với Linh Nhi, nhưng trạng thái Phụ Linh chỉ được lục giai. (*)
(*) mãn giai: là 10 phần, phụ linh sẽ tăng max được 1 cấp. Ví dụ: Thiên Mệnh có Thú Mạch ngũ trọng nhưng được phụ linh sẽ có sức mạnh của lục trọng.
Lý Thiên Mệnh tò mò hỏi:
– Phụ Linh là gì?
Thiếu nữ nghiêm túc nói, kinh nghiệm cũng như chiêm nghiệm lại Phụ Linh mãn cấp lần này:
– Giống mới rồi bám trên người ca ca ấy, quá trình khiến thân thể của Linh Nhi chuyển hóa thành linh thể. Đây là bản lĩnh bẩm sinh đặc biệt của Linh Nhi, có thể tăng mạnh các mặt chiến đấu cho ca ca. Phụ Linh đến viên mãn thì gần như tăng lên năng lực một cảnh giới cho ca ca.
Lý Thiên Mệnh sững sờ:
– Thần kỳ thế!
Hắn chưa từng nghe có việc như vậy, một thiếu nữ bẩm sinh không có thú bản mệnh nhưng có thể Phụ Linh lên thân thể người khác, tăng mạnh sức chiến đấu cho người?
Thì ra hắn có thể cho nàng đến Phụ Linh mãn cấp, hèn gì nàng tin tưởng và thân thiết với hắn như vậy.
Thiếu nữ bỗng giơ cao tay, huơ mười ngón tay thuôn mảnh trắng ngần ở trước mắt Lý Thiên Mệnh:
– Ca ca nhìn móng tay của Linh Nhi này.
Lý Thiên Mệnh không kiềm được nắm lấy bàn tay nàng, xúc cảm mềm mại ấm áp rất dễ chịu.
Thiếu nữ vội rút tay về, gò má hay hồng, màu hồng xinh đẹp:
– Ca ca…
Thiếu nữ rụt rè khiến Lý Thiên Mệnh suýt mất kiểm soát.
Lý Thiên Mệnh vội nói:
– Ngại quá.
Mới nãy hắn không kiềm được.