“Đến Bút Mặc Trai của ngươi rồi.” Vừa vào thành, Thành Vũ lập tức kéo xe dừng lại, đuổi Thẩm Lệ xuống.
Thẩm Lệ cười xuống xe, nói với Thành Vũ: “Đa tạ.”
Nói xong, lại quay sang Chu thanh hỏi: “Ta đỡ cô nương nhé?”
Thành Vũ..
“Không cần.” Chu Thanh lanh lẹ nhảy xuống xe.
“Thanh tỷ, ta đưa đồ xong sẽ tới đón tỷ.”
“Không cần đâu, chúng ta đến nhà in xong thì hẳn là thời gian cũng đã trễ, hơn nữa ta không trở về thôn ngay, còn phải đến Vương gia thôn tụ họp cùng tam thúc của ta nữa.”
Bị cự tuyệt, trong lòng Thành Vũ vô cùng khó chịu lại nói: “Ta đưa tỷ qua đó, xa như vậy tỷ đi thế nào?”
Thẩm Lệ cười nói: “Trong tiệm ta còn có một chiếc xe.”
Thành Vũ.. Hắn có thể thổ huyết không, tên khốn thích chọc gậy bánh xe kia.
“Ngươi đi nhanh đi, người bên kia đang chờ ngươi mang đồ tới đấy!” Chu Thanh phất tay với Thành Vũ, quay đầu nhìn Thẩm Lệ nói: “Huynh đi đặt mua đồ cần dùng đi, ta làm xong chuyện sẽ đến tìm huynh.”
Thẩm Lệ cười nói: “Không có gì phải đặt mua cả, trong cửa hàng đều có hết rồi, ta đi cùng đến nhà in với cô nương, không phải còn mua thêm giấy đỏ sao.”
Chu Thanh nghĩ cũng được. Thừa dịp có một chân khuân vác Thẩm Lệ ở đây, mua thêm một chút giấy đỏ.
“Được.”
Chu Thanh lên tiếng đáp ứng, Thẩm Lệ liền quay đầu tiến vào Bút Mặc Trai, Trung Thúc vừa định tiến lên chào đón, Thẩm Lệ đã dùng tốc độ nhanh nhất phân phó: “Lập tức đi mua một chiếc xe la, ta đã mua một ngôi nhà ở thôn Khánh Dương, về sau sẽ ở đó, thúc cũng đặt mua mấy thứ thường dùng hàng ngày rồi chuyển lên xe nhé.”
Trung Thúc..
Giật giật khóe miệng, đỉnh đầu bốc lên vô số dấu chấm hỏi, cuối cùng Trung Thúc vẫn bắt được trọng điểm hỏi: “Đại nhân xe của ngài đâu?”
“Cho mượn rồi.”
Nói xong, Thẩm Lệ quay đầu ra khỏi cửa hàng, một mặt gió xuân phơi phới đi về phía Chu Thanh.
Trung Thúc.. Có vợ đã quên nương a!
Chờ Thẩm Lệ trở lại bên cạnh Chu Thanh, Thành Vũ đã u oán ôm hận rời đi.
Nhà in lớn nhất huyện Thanh Hà, Vân Hải Thư cục, lúc Chu Thanh đi vào, bên trong nhà in đã chật ních người. Người người đều ở đây hình như đều đang cao hứng đàm luận về điều gì đó vậy.
“Giải định thanh san bất phóng tùng!”
Chu Thanh..
Chưỡng quỹ nhà in thấy Chu Thanh tới, vội vàng tránh khỏi một đám học sinh đang vây quanh, đi ra, nhìn thấy Thẩm Lệ bên cạnh Chu Thanh, không khỏi nhìn nhiều thêm một cái.
Thẩm Lệ khách khí gật gật đầu với chưởng quỹ, tư thế tiêu sái lại nho nhã. Chưởng quỹ không khỏi lại xem thêm hai mắt.
“Chu cô nương, vị này là..”
Chu Thanh lấy quyển《 luận ngữ》 mà Chu Hoài Sơn đã chép xong ra, đặt ở trên quầy, quay đầu nhìn Thẩm Lệ, cười nói: “Bằng hữu.”
Nụ cười trên mặt Thẩm Lệ không khỏi sâu hơn.
“Vị bằng hữu này của ngươi, hẳn là có quan hệ với lệnh tôn a.” Chưởng quỹ nhận bản luận ngữ, tùy ý lật qua lật lại xem Chu Hoài Sơn viết, vừa cười nói, vừa liếc mắt đánh giá Thẩm Lệ.
Chu Thanh.. Sao ông cũng bát quái như thế hả.
Chu Thanh cười cười hỏi: “Cha ta còn có thể tiếp tục chép sách không?”
Chưởng quỹ liền lấy ra một bản《 Đại học》nói: “Không ngờ lệnh tôn chép sách lại nhanh như vậy, thật là chăm chỉ, bản này được 200 văn.”
Nói xong, lấy ra 200 văn kết toán tiền chép 1 quyển sách cho Chu Thanh.
Đưa tiền xong, chưởng quỹ lại nhìn Thẩm Lệ hỏi: “Không biết vị tiểu huynh đệ này có biết viết chữ không?”
Thẩm Lệ không biết hắn có ý gì, trực tiếp cự tuyệt: “Không.”
Chưởng quỹ cười ha hả, ta thèm vào tin ngươi!
Cất kỹ《 đại học》, Chu Thanh cùng Thẩm Lệ rời đi trong tiếng cười ha ha không thể hiểu nổi của chưởng quỹ. Ông ta vô cùng nhiệt tình đưa họ xuống bậc thang mới quay người trở về. Xem ra, tên tiểu tử này, tám chín phần mười mới là tác giả của bài thơ kia a. Cái gì mà phụ thân cô làm! Rõ ràng là.. Chậc chậc~~~
Bài thơ kia đã giúp Vân Hải Thư cục hấp dẫn học sinh trong toàn huyện thành tới, ngay cả Huyện thái gia cũng tự mình giá lâm, nếu như có thể có thêm một bài thơ nữa thì tốt đẹp biết bao a. Chưởng quỹ nhà in chậc chậc cảm khái.
Lúc này, Chu Thanh đang sóng vai cùng Thẩm Lệ đi mua giấy đỏ. Có Thẩm Lệ ở đây, lần này Chu Thanh mua tận năm cuộn, vốn dĩ Chu Thanh định tự mình ôm hai cuộn, Thẩm Lệ ôm ba cuộn, cuối cùng Thẩm Lệ lại dành bao thầu toàn bộ. Kết quả, trước mặt Thẩm Lệ chất một đống giấy thật cao, che kín cả mặt hắn.
Vì không để ảnh hưởng đến việc đi lại, Chu Thanh chỉ có thể năm lấy ống tay áo của hắn dắt đi.