Sự thật luôn luôn tàn khốc, không có lãng mạn như những gì mà cô suy diễn.
“Mẹ tôi đã chết rồi! Đời này tôi đã đánh mất đi tất cả người thân, tôi còn thiết gì để mà lưu luyến ở lại bên anh.”
Bây giờ Khúc Lệ San mới nhận thức ra một điều, rằng giữa cô và người đàn ông tồn tại hai đường thẳng song song, cho dù cô có cố gắng nhiều đến dường nào cũng không cùng nhau gặp tại một điểm chung.
Còn nhớ bao lần cô chờ đợi hắn đến mười hai giờ đêm để được dùng chung một bữa cơm gia đình, nhưng mỗi lần đó người đàn ông trở về trên người nồng nặc mùi rượu.
Có những lần cô muốn nhắn tin mong anh về sớm, nhưng cô lại do dự, e ngại. Khúc Lệ San rất sợ, sợ nhất là khi cô lấy hết dũng cảm để nhắn tin cho một người, để rồi trả lại là sự im lặng lạnh người, cũng có lần anh lại trả lời bằng tin nhắn, hay câu nói vô tình: “Đừng làm phiền tôi nữa”.
Người không biết quý trọng mình không đáng để mình tiếp tục cho đi tình yêu, bởi vì cuối cùng người bị tổn thương nhiều nhất sẽ là mình mà thôi. Vậy nên, buông tay là biện pháp giải thoát tối ưu nhất.
Nhìn gương mặt nhuốm đầy nét tang thương, giờ phút này chợt nhận ra một điều gì khó nói. Lục Triết Tần có cảm giác trong lòng đắng chát tột cùng, hình bản thân mình như sắp mất đi thứ gì đó vô cùng quan trọng vậy.
Lẽ nào là người con gái ngay trước mắt?
Đột nhiên, trái tim của người đàn ông nhói đau, bị biểu cảm luỵ tình của cô gái bóp nghẹt hơi thở.
Lục Triết Tần nhẹ giọng lên tiếng can ngăn Khúc Lệ San, có lẽ trong cuộc trả thù này, anh là người thua cuộc từ đầu đến cuối.
“Khúc Lệ San, nghe lời tôi! Mau bỏ dao xuống! Bình tĩnh, tôi dẫn em đi gặp con, thằng bé vẫn đang chờ đợi em trở về.”
Lục Triết Tần tiến lên phía trước vài bước, vừa đi anh vừa nói: “Chẳng phải em vẫn luôn mong được gặp lại con sao? Đi, chúng ta cùng…”
Không để cho người đàn ông nói hết câu, Khúc Lệ San ngay lập tức lên tiếng cắt ngang những lời của anh định nói.
“Anh im miệng đi! Lục Triết Tần, anh với chị ta còn muốn lừa gạt tôi đến bao giờ nữa? Tôi nói cho anh biết, tôi sớm đã không còn quan tâm đến chuyện đó nữa! Hoàn toàn không quan tâm nữa! Tôi đã quá chịu nhiều tổn thương lắm rồi!”
Khúc Lệ San tâm trạng nặng nề, giày vò tâm can mà hét to, cổ họng đau rát khiến giọng nói cũng khàn đi rất nhiều.
“Anh còn lại gần đây, tôi sẽ chết trước mặt anh!”
Quả nhiên Lục Triết Tần chôn chân đứng tại chỗ, không dám manh động tiến về phía cô.
Một khi Khúc Lệ San đã quyết, cho dù long trơid đấy bể cũng chẳng thể thay đổi ý trí đã lập sẵn trong người cô.
Cô nói bản thân mình chết, nhất định hôm nay cô phải chết cho bằng được, không sớm thì cũng muộn.
Nói xong, Khúc Lệ San ngửa mặt lên bật khóc nức nở, càng khóc cô càng cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Lục Triết Tần định thừa dịp cô không để ý mà tiến đến giật lấy con dao trong tay cô, thế nhưng hiện giờ cô lại ngồi chễm chệ trên lan can, phía dưới là nền đất cứng ngắt được lát gạch thô, anh sợ mình xông đến sẽ làm kinh sợ đến cô, hại Khúc Lệ San buông tay ra, toàn thân ngả về phía sau, rơi xuống phía dưới thêm một lần nữa.
Anh đang cảm thấy sợ hãi ư?
Lục Triết Tần chưa từng nghĩ tới có một ngày cảm xúc này sẽ xảy ra ở trên người của mình.
Trong đầu Lục Triết Tần nhớ tới lần trước, anh nắm trượt tay cô, tận mắt nhìn thấy thân thể bé nhỏ của cô rơi xuống, máu từ từ chảy ra nhuộm đỏ bộ đồ bệnh nhân.
Lục Triết Tần không biết bản thân mình bị làm sao nữa, sau hôm đó, cứ đêm đêm mỗi khi nằm trên chiếc giường trống trải, đôi mi cụp xuống là y như rằng trong đầu anh xuất hiện bóng hình mập mờ của Khúc Lệ San, trên người cô từ đầu đến cuối máu đỏ bao phủ, anh lại giật mình tỉnh dậy lúc nửa đêm, khi đó anh mới biết bản thân mình lại mơ đến vụ việc lần đó.
Mỗi lần đó anh lại nhìn ra bên ngoài cửa sổ, tâm trang phức tạp mà thở dài một cái. Lục Triết Tần không nghĩ ngợi gì nhiều, rời khỏi phòng ngủ của mình, anh đi đến căn phòng mà Khúc Lệ San, khẽ khàng nằm bên cạnh cô.
Những lúc như vậy, người đàn ông cảm thấy ngủ sâu giấc, mùi hương nhẹ nhàng toả ra từ người cô gái khiến đầu óc anh được thoải mái, không bị cơn mất ngủ hoành hành.
Lục Triết Tần đột nhiên phát hiện bản thân anh không hề chán ghét cô như mỗi lần anh nói ra ngoài miệng.