Alpha báo đen kiêu ngạo hừ lạnh đầy khinh thường, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo, “Đương nhiên anh sẽ nói vậy rồi. Bởi vì anh là một Beta, anh chưa từng thử trải nghiệm cảm giác khi đeo vòng cổ kiểm soát ở trên cổ đúng không? Tôi nghĩ tốt nhất anh không nên bày tỏ quan điểm với những thứ mình chưa bao giờ trải qua.”
Cloth mỉm cười, đôi mắt ẩn sau cặp kính tròn vẫn quan sát tình hình, không hề bỏ lỡ chi tiết nào.
“Cậu đừng có giận khi nhắc đến vòng cổ kiểm soát. Cậu cũng biết nó không chỉ bảo vệ Omega mà còn bảo vệ Alpha nữa mà.”
“Không phải Alpha nào cũng là tội phạm tình dục. Bọn họ cũng không có lỗi vì cảm thấy vui sướng trước Omega. Bản năng của Alpha sẽ sản sinh ra pheromone khi gặp người mình thích, nhưng các anh lại nhất định muốn cướp đi bản năng này. Hết thế hệ này sang thế hệ khác, những học viên ấy bị coi như chó, đeo loại vòng cổ này cũng đã chịu đựng đủ rồi, chẳng lẽ bây giờ oán trách vài câu mà cũng không được phép hay sao?” Nghiêm Vi Lễ xẵng giọng.
Bị Nghiêm Vi Lễ trả treo một cách không nể nang như vậy, mà Cloth không giận. Ông vẫn mỉm cười nhã nhặn: “Omega cũng phải đeo thiết bị cảnh báo mà, đúng không? Alpha mất đi sự tôn nghiêm, Omega mất đi sự tự do, Beta mất đi sự tôn trọng, đâu có ai hời hơn ai. Huống hồ đeo hay không đeo vòng kiểm soát, không phải việc tôi có thể quyết định. Đây là quy tắc do các quý tộc đặt ra, tôi chỉ làm việc theo quy tắc thôi.”
Nghiêm Vi Lễ vốn không giỏi ăn nói, còn đối mặt với người giỏi giao tiếp như hiệu trưởng Cloth, ông ta càng không nói được gì.
Ông ta kìm nén cơn bực bội, ngoảnh sang nhìn hình bóng màu vàng kim chói mắt trên sân huấn luyện. Không biết tại sao khi nhìn thấy Tước Thu, nỗi căm giận trong lòng ông ta xoa dịu đi rất nhiều.
Thấy vậy, Cloth quan tâm nói: “Gần đây trạng thái tinh thần của cậu khá tệ. Nếu như cậu cần khai thông tinh thần thì tốt nhất nên báo trước với phòng y tế để họ sắp xếp.”
Nghiêm Vi Lễ giật mình, siết nắm tay rồi khôi phục vẻ mặt lạnh như băng lúc trước, lạnh lùng nói: “Tôi rất khỏe, trạng thái tinh thần cũng vô cùng ổn định, cảm ơn đã quan tâm.”
Cloth không nói thêm nữa, quay đầu tiếp tục nhìn xuống sân huấn luyện.
“Cậu nghĩ Omega hệ chiến đấu cấp S đó, có kiên trì nổi ở hệ chiến đấu không?”
Lời của Cloth gợi cho Nghiêm Vi Lễ nhớ lại ngày hôm ấy ông ta đã mất mặt đến mức nào. Ký ức tồi tệ hiện về trong tâm trí khiến ông ta tức giận nhíu mày. Nhưng công bằng mà nói, quả thực Tước Thu rất khác biệt so với những Omega khác. Đứng trước nhiều Alpha như vậy nhưng cậu hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì.
“Ít nhất khi gặp Alpha, cậu ấy không chửi người ta là chó hay đồ bẩn thỉu. Còn về việc cậu ấy ở trong hệ chiến đấu thuận lợi không, thì phải xem năng lực và bản lĩnh của cậu ấy thôi.”
Cloth quay đầu nhìn Nghiêm Vi Lễ, hơi ngạc nhiên. “Ồ? Chẳng phải ban đầu cậu rất phản đối cậu ta lựa chọn hệ chiến đấu hay sao? Sao bây giờ lại có vẻ rất xem trọng cậu ta vậy?”
“Trong thế giới của Alpha chỉ có hai loại người: yếu ớt cần phải bảo vệ và mạnh mẽ cần phải ngước nhìn.” Nghiêm Vi Lễ nói, “Nếu một Omega có thể mạnh mẽ hơn cả Alpha, thì việc tôi xem trọng cậu ta có gì là không được chứ?”
Cloth mỉm cười và không nói nữa.
Mà trên sân huấn luyện, Tước Thu không hề biết Cloth và Nghiêm Vi Lễ đã có một cuộc thảo luận khá sôi nổi về cậu.
Sau hơn nửa tiếng chờ đợi, cuối cùng sĩ quan huấn luyện chính của hệ chiến đấu khóa mới cũng khoan thai đến muộn. Anh ta còn chưa xuất hiện, chỉ mới nghe tiếng bước chân của giày quân sự nện trên nền cát mà các Alpha đang chặn ở lối vào đã vội vã tránh ra nhường đường.
Các học viên mới nhìn người này đầy tò mò. Mà điều khiến Tước Thu chú ý đầu tiên chính là, Figo bên cạnh cậu bất ngờ siết chặt nắm đấm, cả cơ thể căng chặt đầy khó hiểu. Cậu ta dùng ánh mắt chứa đầy thù hận nhìn chằm chằm sĩ quan huấn luyện chính.
Lạ thật! Tước Thu nhạy bén cảm thấy có gì đó sai sai, cậu nhìn Figo đầy lo lắng, “Cậu ổn không vậy?”
Hiếm thấy Figo không đáp lại Tước Thu mà cắn chặt răng, hai hàm răng ma sát vào nhau phát ra tiếng “ken két” rợn người. Ánh mắt cậu ta như thể muốn ăn tươi nuốt sống người kia vậy.
Từ lần gặp đầu tiên, Figo đã gây ấn tượng là một Alpha hổ lạc quan sáng sủa đáng tin cậy. Vậy mà hiện giờ cậu ta lại trở nên cáu kỉnh và dễ tức giận, hoàn toàn biến thành một người khác. Tước Thu nhìn huấn luyện viên chính đang bước đến sau thời gian dài chờ đợi, thầm đoán có lẽ giữa anh ta và Figo có mâu thuẫn gì đó khó hóa giải.
Các Alpha vội né ra một lối nhỏ, thoáng chốc một người đàn ông mặc trang phục sĩ quan huấn luyện màu đen, khuôn mặt lạnh lùng bước ra từ trong đám người.
Người đàn ông này có mái tóc màu trắng bạc, hai tai sói hình tam giác dựng đứng trên đỉnh đầu, sau lưng là chiếc đuôi bông xù đang buông thõng tự nhiên. Màu sắc của tai và đuôi đều giống hệt với màu tóc, phản chiếu ánh sáng màu trắng bạc dưới ánh sáng mặt trời.
Anh ta đứng cách các học viên năm nhất khoảng mười mét. Đôi mắt anh ta màu lam nhạt giống như một mặt nước hồ trong vắt, tùy tiện liếc mắt cũng khiến cho nhiều Alpha vừa trưởng thành sinh ra cảm giác sợ hãi từ tận đáy lòng.
Anh ta gật đầu, dùng chất giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng như tuyết để tự giới thiệu: “Chào buổi sáng mọi người, tôi là thầy huấn luyện chính của các bạn, Alpha sói tuyết An Úy Nhiên.”
Anh ta vừa nói xong thì trong đám Alpha đang bu quanh có người khẽ thốt lên: “Là Alpha hệ chiến đấu cấp S duy nhất trong trường ngoài chủ nhiệm Nghiêm Vi Lễ, An Úy Nhiên!”
“Coi như xui cho đám học viên năm nhất này rồi! Ai chả biết An Úy Nhiên là sĩ quan huấn luyện nghiêm khắc nhất trường chứ.”
“Lạ nhỉ, chẳng phải năm ngoái anh ta dẫn dắt khóa 22 sao? Chưa xong khoá cũ đã chạy sang khoá mới rồi à?”
“Ơ cậu không biết à? Thì do cái lần kiểm tra thực chiến cuối học kỳ trước đó, nghe nói anh ta đích thân hành quyết học trò của mình…”
Dường như có tia sáng lạnh bắn thẳng qua đây. Cả đám hoảng hồn, tiếng bàn tán xì xào cũng im bặt. Những người đang vây quanh, bất kể Alpha hay beta đều ngậm chặt miệng, không dám ho he gì nữa.
Mà Tước Thu cũng phát hiện, khi nghe nhắc đến lần sát hạch cuối học kỳ thì Figo, người vốn đang trong trạng thái cảm xúc không ổn định dường như càng thêm kích động. Cánh tay cậu ta nổi rõ gân xanh, bất kể cơ bắp siết chặt hay ngọn lửa đang thiêu đốt trong đôi mắt cậu ta, đều thể hiện rõ sự căm ghét và phẫn nộ đối với Alpha sói tuyết.
Và cả… nỗi hận thù.
Ngoài những điều này, Tước Thu còn thấy nắm đấm của Figo khẽ run rẩy giống như… sợ hãi.
Tước Thu linh tính có chuyện chẳng lành, nhưng cậu mới với tay còn chưa kịp ngăn cản thì Figo đã lao vút ra giống như mũi tên tuột khỏi dây cung. Cậu ta vung nắm đấm về phía sĩ quan huấn luyện chính trong ánh mắt trừng to kinh hãi của mọi người.
“Ủa gì vậy?!!”
“Thằng nhóc này điên rồi sao?!”
“Đó là Alpha cấp S đấy!”
“Chán sống rồi!”
Theo từng đợt kêu la, nắm đấm của Figo bị An Úy Nhiên lách người né tránh dễ dàng. Alpha hổ nhanh chóng quay đầu muốn đánh tiếp, nhưng bị tóm trúng sơ hở. An Úy Nhiên cong gối tì lên lưng Figo, phát tiếng va chạm xương cốt dữ dội của hai người.
Figo đau đớn, bổ nhào về phía trước mấy bước. Theo quán tính, cậu ta chống tay xuống đất rồi lộn mèo, kéo giãn khoảng cách giữa mình và An Úy Nhiên.
Thấy Figo không bị thương nặng, Tước Thu khẽ thở phào. Nhưng ngay sau đó, khi ai nấy đều nghĩ cuộc tập kích bất ngờ này đã kết thúc thì Figo lại liều mạng vọt lên. Đôi con ngươi cậu ta dựng đứng, khắc sâu nỗi phẫn nộ ngút trời.
Cậu ta tức giận mắng chửi Alpha sói tuyết. Lần tấn công này rất nghiêm túc, trong khoảnh khắc từ trường dị năng mãnh thú cấp A mở ra, tất cả những Alpha và Beta cấp bậc thấp hơn cậu ta đều tái mặt, thậm chí còn có chút khó thở.
An Úy Nhiên nhíu mày: “Cậu điên rồi hả?”
“Mày là quân giết người! Mày cút xuống địa ngục chôn cùng đội trưởng đi!”
Figo bất chấp tất cả, kích hoạt hết dị năng của mình. Lấy cậu ta làm tâm điểm và dần khuếch tán ra ngoài, mặt đất bắt đầu rung chuyển nhẹ. Một số vật thể như đất cát, cành cây, đá sỏi xoay vòng bay lên không trung. Mà các học viên xung quanh tuy không phải mục tiêu của Figo, nhưng vì nằm trong phạm vi tấn công nên cũng bị vạ lây. Trọng lực đột ngột tăng lên mấy chục lần ép cho bọn họ không thể đứng vững.
“Chó điên nhà ai vậy? Mau dắt về dùm đi!”
“Chết tiệt, có bệnh à? Bất đồng quan điểm chút là đánh nhau hả?!”
“Đến chịu với mấy thằng Alpha cấp cao rồi!”
Tiếng mắng chửi văng khắp nơi, nhưng Figo không quan tâm, giờ đầu óc cậu ta chỉ còn lại đôi bàn tay nhuốm đầy máu tươi của An Úy Nhiên và hình ảnh anh ta lạnh lùng vô tình nói với người đang khóc lóc thảm thiết rằng bệnh gen nên bị xóa sổ triệt để. Trong đầu và trong mắt cậu ta chỉ có một ý nghĩ duy nhất…..
Đó chính là bắt tên sát nhân này đền mạng!
An Úy Nhiên cũng có chút ấn tượng với Figo nhưng không nhớ rõ lắm, vì Figo không tính là người đáng để anh ta ghi nhớ.
Anh ta mất kiên nhẫn nhíu mày, vừa thông báo cho phòng y tế và tổ thanh tra trường học mau tới xử lý Alpha bất ngờ nổi điên này, vừa vọt tới trước mặt Tước Thu, bảo vệ cậu trong ngực.
“Cậu điên rồi à, ở đây có Omega đó!”
Tước Thu nắm chặt ống tay áo của An Úy Nhiên, làm anh ta tưởng Omega nhỏ bé trong ngực bị doạ sợ rồi. Tuy anh ta trời sinh có khuôn mặt lạnh lùng, cũng chưa từng an ủi ai, nhưng tình huống trước mặt thì khác, anh ta vẫn cố gắng nói chậm, cúi đầu dịu dàng hỏi: “Không sao chứ?”
Tước Thu lắc đầu, “Tôi không sao.”
So với bản thân, cậu càng lo lắng Figo sẽ bởi vì bất ngờ phát điên mà bị coi là phát tác bệnh gen và bị giam giữ. Trong lúc này cậu không nghĩ được nhiều, hét to với Alpha đang phóng ra dị năng một cách mất kiểm soát và có thể tấn công bất cứ lúc nào: “Figo, bình tĩnh lại đi!”
Sự chú ý của Figo đã bị thu hút bởi Tước Thu, hai mắt đỏ au, bước từng bước về phía Tước Thu, An Úy Nhiên bảo vệ Tước Thu ở sau lưng giống như sắp đối mặt với một kẻ địch mạnh, cảnh cáo cậu ta: “Trước mặt cậu là một Omega đấy!”
“Tôi sẽ không làm tổn thương Omega! Alpha không phải là quái vật chỉ biết phá hoại!”
Lời của An Úy Nhiên không chỉ không thành công khiến Figo dừng lại, mà còn kích thích cậu ta thêm. Động tác của Alpha hổ bỗng trở nên cực nhanh. Ngay giây phút cậu ta định ra tay thì xảy ra một chuyện mà không ai ngờ tới!
“Đừng qua đó! Nguy hiểm!” Thấy sau lưng mình bỗng chốc trống rỗng, đôi con ngươi của Alpha sói tuyết co lại.
Omega thoạt nhìn yếu đuối kia bất chợt thoát khỏi sự bảo vệ của anh ta. Trong chớp mắt cậu đã vọt tới trước mắt Alpha đang mất đi sự khống chế như một con thỏ, nương theo quán tính đá vào ngực cậu ta, sau đó nhảy vọt lên trên không, trực tiếp dùng hai chân kẹp và khống chế cổ của đối phương. Cậu dùng sức vặn hai chân, dễ dàng lật đổ một Alpha hổ hơn trăm ký xuống mặt đất.
“!!!”
Đám đông gào thét kinh hãi.
Như vậy vẫn chưa đủ. Sau khi quăng Figo xuống đất, Tước Thu quỳ một gối đè lên lưng khống chế cậu ta, cậu dùng cơ thể mình che chắn, âm thầm ngưng tụ một quả cầu sáng màu vàng ở đầu ngón tay và đưa vào trong cơ thể của Figo.
Sau một lúc giãy giụa thì Figo đã ngừng cử động, cơ thể mềm nhũn và ngoan ngoãn ngất đi.
Thấy vậy, tất cả mọi người đang sợ hãi đến nghẹn thở mới thở hắt ra một hơi, vỗ ngực cho bình tĩnh.
An Úy Nhiên đứng sững tại chỗ. Mãi đến lúc bác sĩ và đội thanh tra mà anh ta đã liên hệ đến thì anh ta mới hoàn hồn.
Anh ta nhìn Omega đang đứng ở trung tâm, cũng là tâm điểm giữa vô số ánh mắt. Gió bắc thổi qua khiến mái tóc cậu khẽ bay, dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng nhạt trong trẻo và thuần khiết. Đôi mắt xinh đẹp kia chính là viên bảo thạch lộng lẫy nhất. Và bên trong bộ trang phục huấn luyện gọn gàng lại anh tuấn kia không phải là một cơ thể mỏng manh và yếu đuối như bọn họ nghĩ, mà tràn đầy sức mạnh và lòng dũng cảm.
Cậu không chỉ có sự xinh đẹp, càng không phải kẻ núp sau lưng chờ người khác bảo vệ.
Mà cậu là người khiến ai nấy đều phải ngước nhìn.
Khiến hàng ngàn hàng vạn người đều phải ngước nhìn.