Do quay phim nên tôi cũng không thể vào ngôi nhà đó được, chỉ có thể đi dạo ở bên ngoài.
Phong cảnh ở trên núi rất tốt, thởi tiết cũng không tệ.
Tôi ngây người ngồi ở trên một tảng đá, có cảm giác như chiếm dụng được một nửa ngày nhàn dỗi vậy.
Khoảng hơn nửa giờ sau, trợ lý của Đặng Sa Sa lại tìm tôi và nói cảnh phim cần một cành cây khô rất dài, bảo tôi lên núi tìm xem, rồi mang xuống đây.
Cô ta thực sự không hề khách sáo chút nào.
Nhưng tôi cũng không dám từ chối, dù sao Đặng Sa Sa là một người khó chiều, nhỡ cô ta lại gây khó dễ bản thiết kế của tôi, thì tôi cũng mệt chết mất.
Tôi đi lên núi, trên núi hình như đã được ai dọn dẹp, đừng nói cành khô mà ngay cả viên đá to cũng không có.
Tôi đi khoảng hơn nửa giờ, thực sự không thể tìm được một cành cây khô nào, đang định quay về…
Quay người lại thì nhìn thấy Tống Duyên Minh!
Sao chị ta ở đây?
Trái tim tôi dấy lên một dự cảm xấu! Muốn đi vòng qua chị ta, thế nhưng Tống Duyên Minh lại bước tới.
“Sao chị lại ở đây?” Tôi hỏi chị ta.
Tống Duyên Minh nhìn tôi, cười mà như không nói: “Duyên Khanh, không phải cô hẹn tôi lên nói thắp hương Bồ Tát, nói là để phù hộ cho con khỏe mạnh sao.”
Tôi không hề biết chị ta đang nói gì nữa.
Cảm thấy vô cùng cùng hốt hoảng.
Ở đây vắng vẻ, nếu như chị ta đẩy tôi từ đây xuống, dù có người tìm thấy thì chắc chắn con tôi cũng không còn.
Tôi càng nghĩ càng thấy sợ! Quay người bỏ chạy!
Tống Duyên Minh tóm lấy tôi, tôi sợ đến mức vung tay khỏi chị ta, chạy một cách liều mạng.
Tôi muốn bảo vệ cho con của tôi!
Chạy được một lúc, tôi quay đầu, phát hiện ra Tống Duyên Minh không hề đuổi theo mới yên lòng.
Tôi quay lại nơi Đặng Sa Sa quay phim, trợ lý của cô ta tìm tôi, nói Đặng Sa Sa quay phim xong bị mệt, nên không muốn thay đổi gì nữa, cứ như vậy đi.
Tôi nghe xong, bỗng giận sôi máu lên!
Đúng là lãng phí cả ngày của tôi, suýt nữa còn hại chết con tôi nữa!
Tôi thở hồng hộc xuống núi, rồi quay lại công ty tăng ca.
Đến mười một giờ tối, tuy tôi vẫn đang muốn làm tiếp, nhưng đứa bé không chịu nổi nữa, nên đành phải dừng lại để về nhà.
Tôi vừa tới cửa nhà, thì mấy người cảnh sát đã tới, nói: “Tống Duyên Khanh, có chứng cứ cho thấy cô có liên quan đến vụ án cố ý gây thương tích cho người khác, mời cô phối hợp.”
Nói xong, thì còng tay tôi lại.