Phần còn lại là nghe nói học sinh mới của ban 7 này từ hồi cấp hai đã vô cùng hống hách, đặc biệt tới ra oai cho biết mặt.
Mới đầu mấy người này chỉ dọa dẫm mấy câu, ngây thơ cảnh cáo “Sau này coi chừng đấy”, “Đừng hống hách thế”, “Sau này bọn anh bảo chú làm gì thì phải làm nấy”.
Nếu là những học sinh khác, có lẽ đã sợ mà gật đầu đồng ý, hoàn toàn không ra chuyện gì được.
Nhưng Dụ Phồn lại không phải.
Dụ Phồn chỉ luôn đáp lại những người này một câu: “Đồ ngu.”
Ban đầu Dụ Phồn không có bạn bè, luôn một mình đánh với đám lớp trên, ngày nào đi học mặt mũi cũng bầm dập. Đương nhiên, bọn người lấy nhiều bắt nạt ít cũng chẳng có kết cục tốt gì, lúc nào cũng bị thương còn thê thảm hơn cả Dụ Phồn.
Trang Phóng Cầm đã ngăn không biết bao nhiêu lần, trích xuất camera theo dõi, để trường học khuyên bảo hoặc xử phạt những nam sinh lớp trên, đồng thời liên tục trao đổi với Dụ Phồn.
Mỗi khi Dụ Phồn đối mặt với cô chỉ luôn im lặng.
Cuối cùng, sau lần thứ tư cô nhận được thông báo xử phạt Dụ Phồn từ nhà trường, cô quyết định đến thăm nhà Dụ Phồn.
Hôm đó là thứ bảy, bởi vì quyết định rất gần ngày, cô không thông báo trước cho Dụ Phồn, gọi điện cho phụ huynh cũng không ai bắt máy. Mặc dù không biết có ai ở nhà không, nhưng cô vẫn muốn đi thử xem.
Đến tận hôm nay Trang Phóng Cầm vẫn nhớ rõ ngày đó.
Cô dựa theo địa chỉ trên thông tin tìm được nhà Dụ Phồn.
Bên ngoài cánh cửa bằng gỗ mục nát, có không biết bao nhiêu hàng xóm láng giềng, họ khe khẽ sốt ruột xì xào bàn tán; tiếng xô đẩy cứ liên tục vang lên bên trong, kèm theo những lời chửi rủa quyết liệt, thô tục kinh khủng.
Cuối cùng Trang Phóng Cầm cũng biết vì sao Dụ Phồn luôn đánh thắng được người khác.
Hàng xóm gọi cảnh sát phá cửa xông vào. Cô trông thấy trong phòng bừa thành một đống xộn lộn, Dụ Phồn cầm một cây chổi bị bẻ gãy, liều chết vật lộn với người đàn ông dáng người to gấp đôi mình, trên mặt đầy máu.
Trang Phóng Cầm không quan tâm Dụ Phồn từ chối tất cả, đến cục cảnh sát cùng cậu, theo cậu hoàn thành xong mọi quy trình, dẫn cậu đến bệnh viện, sau đó liên lạc với ủy ban nhân dân và liên đoàn phụ nữ địa phương.
Lúc cô gọi điện thoại, Dụ Phồn ngồi yên trên ghế dài ở bệnh viện. Đôi mắt đen thẳm của cậu lộ ra ngoài lớp băng vải, nhìn chằm chằm cô, nói: “Cô Trang, sau này đừng tới nữa.”
“Nếu tôi phải nói, học sinh như Dụ Phồn à, có thể không phạm tội, thuận lợi tốt nghiệp cấp ba đã tốt lắm rồi…Cô Trang à?”
Trang Phóng Cầm hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn chủ nhiệm ban 8.
Giây sau, cô cười gật đầu nói: “Đúng vậy…Có thể thuận lợi tốt nghiệp thì tốt rồi.”
–
Lúc Trần Cảnh Thâm về lớp, bạn cùng bàn của anh đã nằm úp trên bàn rồi.
Một tay nam sinh đặt lên cổ, tay kia rũ trước bàn, nhìn vào không có gì khác với thường ngày.
Trần Cảnh Thâm nhìn thoáng qua gáy cậu, ngồi xuống lấy sách giáo khoa Tiếng Anh ra chuẩn bị cho tiết đọc sách buổi sáng.
Mới sáng sớm Vương Lộ An đã nhận được mệnh lệnh, thấy anh về, ghé đầu qua hỏi: “Học bá à, Phóng Cầm gọi cậu tới làm gì thế? Có mắng cậu không? Không nói bị xử phạt gì đó chứ?”
Cánh tay rũ trước bàn học khẽ cuộn tròn ngón trỏ lại.
Trần Cảnh Thâm làm như không phát hiện. Động tác anh lật sách hơi khựng lại, khóe miệng khẽ kéo xuống.
“Ôi đệch, vẻ mặt này của cậu là sao hả học bá? Đừng làm tôi sợ mà.” Vương Lộ An hỏi, “Phóng Cầm mắng cậu hở?”
Trần Cảnh Thâm mím môi, không nói gì.
Chương Nhàn Tịnh bàn trước quay đầu xuống: “Nói nhảm, chắc chắn là mắng rồi.”
“Nhưng Phóng Cầm cũng đâu có mắng tôi đâu!”
“Thì yêu cầu của cô đối với học bá sao giống cậu được chứ? Chỉ cần cậu không phạm pháp trái kỷ luật thôi Phóng Cầm cũng chẳng buồn mắng cậu!”
“….”
Chương Nhàn Tịnh nghĩ đến gì đó, tò mò hỏi: “Học bá, chẳng lẽ đây là lần đầu tiên cậu bị giáo viên phê bình hả?”
Trần Cảnh Thâm: “Ừ.”
Chương Nhàn Tịnh lắc đầu chậc chậc: “Vương Lộ An, cậu phạm lỗi lớn rồi.”
“….Thật ra chịu mắng hai câu cũng không sao,” Vương Lộ An nói, “Không nói muốn phạt cậu chứ, học bá?”
Người nằm bên cạnh giần giật vành tai.
Trần Cảnh Thâm yên lặng nắm bút, mấy giây sau mới ném ra một câu: “Không sao.”
Hay rồi.
Một tiếng nặng nề này, khiến mọi người tưởng tượng ra bi kịch Phóng Cầm chửi bóng chửi gió chanh chua đanh đá, học bá không muốn bạn học áp lực cuối cùng yên lặng ẩn nhẫn gánh vác.
Bởi vì áy náy, giọng Vương Lộ An đọc sách lớn hơn bình thường tận mấy lần, dọa giáo viên Tiếng Anh sợ hết hồn.
Trần Cảnh Thâm thấp giọng, không còn sức lực đọc theo mọi người. Người bên cạnh ngượng nghịu nhăn nhó, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên từ cánh tay.
“Này.” Cậu dùng chân đá Trần Cảnh Thâm: “Tan học cậu đến văn phòng một chuyến nữa đi.”
Trần Cảnh Thâm ngừng giọng, nghiêng đầu nhìn cậu.
Dụ Phồn nhìn chằm chằm sách giáo khoa Tiếng Anh, uể oải nói: “Nói là tôi ép cậu đến, rượu cũng là tôi ép cậu uống.”
Trần Cảnh Thâm nói: “Không.”
“….”
Dụ Phồn tốn sức nói: “Tùy cậu, dù sao bị mắng cũng là chuyện của cậu.”
“Ừ.”
“…..”
Lúc giáo viên Tiếng Anh đi qua, nghe thấy Dụ Phồn siết sách Tiếng Anh vang lên soàn soạt.
Cô lắc mái tóc đuôi ngựa quăn, làm bộ như không phát hiện quay đầu đi sang lối đi ở tổ bên kia.
Hai phút sau, bên cạnh lại bay tới một câu nghiến răng nghiến lợi: “Rối cuộc là mắng cậu cái gì? Có phạt cậu không?”
“Không.” Trần Cảnh Thâm rũ mắt, im lặng một lát mới nói, “Cô tìm tôi, không phải vì chuyện đến KTV.”
“Vậy là gì?”
“Chuyện cậu ngủ trong lớp.”
Dụ Phồn không hiểu nổi: “Tôi ngủ không lớp liên quan gì đến cậu??”
Trần Cảnh Thâm thản nhiên nói: “Lúc tôi xin đổi chỗ với cô, cô từng đồng ý, sẽ chịu trách nhiệm theo dõi tình hình học tập của cậu.”
“?”
“Không làm được, phê bình là đúng.” Trần Cảnh Thâm nói, “Không sao, chỉ nói hai câu thôi.”
“….”
“Tôi không sao.”
“….”
Tiết thứ ba của buổi sáng là tiết toán.
Trang Phóng Cầm ôm giáo án bước vào lớp, giống như thường ngày nhìn qua vị trí phía sau nào đó.
Đúng như mọng đợi trông thấy một cái đầu nằm úp sấp.
Cô thuần thục lấy một viên phấn từ trong hộp ra, dùng một tay bẻ làm đôi, vừa nâng tay chuẩn bị ném qua___
Cái đầu đó bỗng nhiên cử động.
Ngày thường ngày đến 10 viên phấn cũng không chắc có thể đánh thức được, giờ này lại chống một tay lên bàn, nhắm hai mắt không hề tình nguyện từ từ ngồi dậy.
Hai giây sau, Dụ Phồn khó khăn nâng mí mắt lên, vẻ mặt bực dọc đối diện với ánh mắt cô.
Trang Phóng Cầm: “….?”