Thẩm Tu Viễn trầm ngâm nói: “Thành chủ hẳn là Hỏa linh căn, cho nên tuy rằng hiện tại hắn đứng ở giữa nhưng lại thiên hướng phía Nam ứng với quẻ Ly. Nếu muốn đối phó hắn, hẳn ta phải huỷ hoại những quan tài quẻ Ly trước, giảm bớt sự trợ giúp của Hỏa vị với hắn.”
Y suy đoán rằng thành chủ là Hỏa linh căn còn có một nguyên nhân khác. Lúc trước khi đám người đó ở trong đại điện phủ thành chủ thực nghiệm biện pháp thăng giai, độ ấm trong không khí có tăng lên, suy ra người ở trong trận pháp rất có thể là Hỏa linh căn. Thành chủ muốn kết quả thực nghiệm chuẩn xác nhất, hẳn là sẽ tìm người có cùng linh căn với hắn để làm vật thí nghiệm.
Mạnh Quân mỉm cười, thừa nhận suy đoán của y, rồi lại nói: “Hủy diệt quan tài Hỏa vị tuy dễ, nhưng bên cạnh chính là Mộc vị, sẽ ngăn cản bớt linh lực hệ Thuỷ, tăng cường linh lực hệ Hỏa. Mộc vị bảo hộ Hỏa vị. Mà những tu sĩ hệ Thổ trong quan tài chắc chắn sẽ trực tiếp giết chúng ta, sau đó ném vào quan tài hệ Thuỷ kia, tăng cường sức mạnh của trận pháp này.”
Thẩm Tu Viễn vô cớ cảm thấy sau lưng có chút lạnh cả người: “Nếu trực tiếp công kích thành chủ thì sẽ thế nào?”
“Trực tiếp công kích thành chủ thì……” Mạnh Quân cười không rõ có ý gì, “Đại khái là toàn bộ đại trận quan tài kia đều dựa theo trình tự Ngũ Hành, tuần hoàn không ngừng hướng về chỗ chúng ta. Đến lúc đó, bị ném vào quan tài phương vị nào cũng không có khác mấy. Trận Huyền Quan chia thành năm phương vị: Kim, Mộc, Thuỷ, Hoả, Thổ, uy lực tương đương với năm tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng một mẹ đẻ ra, trình độ phối hợp như này, chúng ta không bằng.”
Thẩm Tu Viễn:…
Bảo sao thành chủ có thể ở suốt trong phủ không ra, cũng không lạ gì khi hắn có thể chiếm cứ thành Bạch Lộ trăm năm nay!
Mạnh Quân bỗng nhiên nói: “Nhưng hiện tại có sư huynh ở đây, ta có cách phá trận tốt hơn nhiều so với trường hợp chỉ có một mình ta.”
Hắn nói kế hoạch cụ thể trước, lại lấy ra hai viên đan dược màu vàng kim trông cực kỳ giống nhau, bình thản nói: “Hợp Khí đan, ăn vào xong có thể tăng tu vi lên một giai trong thời gian ngắn. Nếu như chúng ta ăn vào, hẳn là sẽ có lực chiến tương đương tu sĩ Nguyên Anh. Chẳng qua, cưỡng ép tăng tu vi tất nhiên sẽ gây ra chút tác dụng phụ.”
Hắn có một điều muốn biết, Thẩm Tu Viễn rốt cuộc có bao nhiều phần thành ý muốn giúp hắn.
Thẩm Tu Viễn nhớ rõ trong nguyên tác cũng nhắc tới loại đan dược này, nhưng không có xuất hiện ở cốt truyện lúc này mà hình như là ở khúc sau. Khi đó nam chính không may đụng độ tộc nhân Huyền Vũ có tu vi cao xa hơn mình nên ăn vào Hợp Khí đan, nhanh chóng tăng lên tu vi, dùng hết công lực phản sát đối phương.
Nếu bọn họ ăn vào Hợp Khí đan, có lẽ sẽ có thể phá giải trận Huyền Quan. Hơn nữa Mạnh Quân có nói qua rằng một khi trận phá, thành chủ cũng sẽ chịu phản phệ. Khi đó bọn họ lại hợp lực đối phó thành chủ, có lẽ sẽ có khả năng thủ thắng.
Còn về tác dụng phụ gì đó…căn bản không nằm trong phạm vi suy xét.
Y gật đầu, tiếp nhận một viên Hợp Khí đan Mạnh Quân đưa cho y rồi ăn vào. Ánh mắt Mạnh Quân chợt đổi, ăn vào một viên khác.
Như trong nháy mắt, Thẩm Tu Viễn cảm giác tu vi mình bạo trướng, linh khí đất trời điên cuồng vọt tới hướng y. Độ linh lực trong cơ thể dần dần tăng lên, từ Kim Đan cấp một tới Nguyên Anh kỳ.
Nhưng tu vi này là mượn từ đất trời, không phải của chính y. Chờ sau khi hiệu quả của Hợp Khí Đan kết thúc, tu vi sẽ ngã về lại.
Mạnh Quân trầm giọng nói: “Sư huynh, sau tầm mười tức ra tay.” Nói xong, rời đi hướng quẻ Khảm, đi phía hai quẻ Càn, Đoài thuộc Kim trong Ngũ Hành. (5)
(5): là di chuyển từ phía Bắc sang phía Tây, Tây Bắc.
Hắn vừa đứng dậy từ chỗ trốn đã bị thành chủ phát hiện tung tích. Ánh mắt thành chủ tức khắc lạnh lùng, hình vẽ đỏ máu thật lớn nổi lên từ hai tay sau đó lao thẳng tới phía Mạnh Quân. Mà từ quan tài ở quẻ Ly chứa tu sĩ Hỏa linh căn có vô số dây màu đỏ nhạt ở không trung kết thành một võng lớn, có vẻ là đang vận chuyển linh lực cho thành chủ.
Nếu bị cổ linh lực khổng lồ kia đánh trúng, quả thực hắn nhất định sẽ chết!
Thế nhưng Mạnh Quân không chút do dự, lập tức chạy đi hướng hai quẻ Càn, Đoài, thậm chí không có ra tay chống lại.
Thành chủ phảng phất nhìn thấu ý định của hắn, cười lạnh nói: “Ngươi cho rằng đứng Kim vị ở phía Tây là có thể bảo hộ được mình?”
Lời còn chưa dứt, những cái quan tài ở Kim vị thế mà cũng phóng lên cao, linh lực mang theo kiếm ý vô cùng sắc bén.
Sau lưng Thẩm Tu Viễn đổ từng giọt mồ hôi lạnh, lại không có ra tay tương trợ, chỉ yên lặng đếm.
Mười tức.
Sóng nước dữ dội dâng lên từ vị trí quẻ Khảm của y, đổ ập lên những quan tài ở quẻ Ly. Linh lực hệ Hỏa nháy mắt bị ngưng trệ, nhưng linh lực hệ Mộc từ hai quẻ Chấn, Tốn lại đột nhiên sáng lên, chuyển hoá sang hướng quẻ Ly. Cổ linh lực mạnh mẽ kia cũng gần tới Xuất Khiếu kỳ giống như thành chủ. Cùng lúc đó, Mạnh Quân ném văng quan tài có linh lực hệ Kim ra phía sau, nhưng rồi thay đổi phương hướng, đi tới hai quẻ Chấn, Tốn (6) thuộc Mộc trong Ngũ Hành. Khinh công của hắn rất tốt, trong hiểm trở né qua mấy cái quan tài, rút ra thanh kiếm rỉ sắt, chém một nhát kiếm tới những quan tài linh lực hệ Mộc!
(6): hai quẻ ở phía Đông, Đông Nam.
Quan tài linh lực hệ Kim ở phía sau phóng đi theo quán tính, không thể dừng lại, thế nên va chạm với quan tài linh lực hệ Mộc, phát ra tiếng vang kịch liệt, sau đó cùng rơi xuống một phát mạnh.
Mạnh Quân xoay người đi đến hướng quẻ Ly, quay đầu lại nhìn Thẩm Tu Viễn. Hắn kinh ngạc với việc mình chỉ nói một câu ‘Mười tức’ đã có thể cùng người kia phối hợp nhịp nhàng đến thế.
Thậm chí…không hề thua kém với độ phối hợp giữa các phương vị của chính trận pháp.
Quan tài vỡ vụn, tấm ván gỗ nát tươm cùng tu sĩ đã chết ở bên trong, tất cả đều rơi xuống. Quan tài Hỏa vị mất đi bổ trợ từ Mộc vị chuyển hóa sang, nháy mắt bị ngập trong nước lũ. Mà tu sĩ trong quan tài kia, tuy rằng không có thần chí, nhưng dưới sự điều khiển của thành chủ, đứng lên như muốn công kích Thẩm Tu Viễn.
Mà Thẩm Tu Viễn gần như chống chịu không nổi.
Bằng tu vi hiện tại của y đối phó với mấy quan tài này thì đúng là quá cố sức.
Lại thấy Mạnh Quân đang trên đường tới, y thầm hạ quyết tâm, chỉ cần kiên trì thêm mấy tức nữa là tốt rồi.
Trước khi bị những tên tu sĩ linh lực hệ Hỏa đó đánh trúng, tâm niệm y vừa chuyển, linh lực của tàn hồn Thanh Long chưa bị hấp thụ trong cơ thể lặng thầm đi nhanh vào linh mạch, tu vi lập tức như nước lên thì thuyền lên. Những tên tu sĩ vừa đứng lên lại lần nữa bị lũ lụt cuốn đi, sợi tơ linh lực màu đỏ ảm đạm, cũng không có cung cấp tí linh lực nào cho thành chủ.
Dấu tay đỏ máu của thành chủ truy đuổi ở sau Mạnh quân, khí thế càng ngày càng yếu. Do quan tài ở quẻ Ly bị huỷ, linh lực phản phệ chảy ngược vào linh mạch. Mạnh Quân thừa thế phá huỷ phần lớn quan tài ở Mộc vị, Hỏa vị.
Thành chủ cực kỳ tức giận, hắn cắn chót lưỡi, linh lực cường thịnh lên lần thứ hai. Chưởng ấn biến thành hư ảnh Cổ Điêu vô cùng rõ ràng, kêu to một tiếng cao vút, bay từ trên cao xuống, chỉ muốn xé nát Mạnh Quân thành từng mảnh nhỏ.
Thẩm Tu Viễn lo lắng phòng thủ. Chỉ thấy Mạnh Quân ngừng khinh công, đứng yên ở quẻ Ly, sắc mặt nghiêm túc hiếm thấy. Tay trái hắn nhéo kiếm quyết (*), tay phải cầm trường kiếm chém ra, trên thân kiếm thế mà ngưng tụ ánh vàng kim thuần khiết.
Xem xét từ kiếm ý không thể chặn được kia thì đó hẳn là kiếm pháp Thanh Long chân chính, không có bất kỳ biến chiêu gì.
Trong nguyên tác có nhắc tới, bộ kiếm pháp này có tổng cộng mười chiêu. Bởi vì trăm năm trước hạo kiếp (7), chiêu thứ mười đã bị thất truyền, nam chính chỉ nắm giữ được chín chiêu trong đó. Trong đó có một chiêu chuyên dùng để phá chưởng.
(7): kiếp lớn. § Tục gọi sự tai vạ lớn của nhân gian là “hạo kiếp”.
Thời khắc sống còn, Mạnh Quân không thể lại che giấu kiếm pháp tổ truyền, cũng sẽ không có cách tạo biến chiêu.
Ánh mắt của thành chủ chợt ngưng lại như nhận ra cái gì, nhưng vẫn cứ quát cao to một cách phẫn nộ: “Chút tài mọn!”
Tu vi của tên kia kịch liệt tăng lên từ Kim Đan kỳ bạo trướng đến Nguyên Anh kỳ, hẳn là nhờ vào dùng Hợp Khí đan.
Nhưng cho rằng dựa vào tu vi mượn từ đất trời với mấy chiêu kiếm pháp tộc Thanh Long là có thể chống đỡ hắn? Quả thực đáng chê cười!
Xem hắn dùng một chưởng đánh trọng thương thằng nhóc không biết trời cao đất dày này!
Dưới sự điều khiển linh lực của thành chủ, mấy cái quan tài bay lên lần hai, tựa như một mặt tường đỏ như máu. Uy áp che trời lấp đất đánh úp lại làm Thẩm Tu Viễn cảm thấy có chút khó thở. Sau đó, những quan tài đấy bị Mạnh Quân dùng kiếm mạnh mẽ chém bỏ, đồng loạt rơi xuống.
Văn ti của thành chủ chưa chuyển động nhưng Mạnh Quân lại bị cổ linh lực này đánh trúng, liên tục lùi lại vài chục bước. Hắn che bụng lại, khoé môi lặng yên tràn ra một chút máu.
Lòng Thẩm Tu Viễn nóng như lửa đốt, chạy như bay đi lên đỡ lấy đối phương: “Ngươi sao rồi?”
Mạnh Quân lắc đầu, hơi thở suy yếu trầm thấp: “Mở ra thủy phủ, chúng ta đi phòng ngủ của thành chủ.”
Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.
Thẩm Tu Viễn lập tức niệm ra thủy phủ, mang theo Mạnh Quân biến mất ngay trước mặt nhiều người. Nhưng trước khi tiến vào thủy phủ, Mạnh Quân nâng mắt lên nhìn về phía thành phủ, trên mặt nở một nụ cười lộ rõ vẻ khinh cuồng.
Thủ vệ ùa lên không kịp bắt lấy bọn họ khiến thành chủ vừa kinh vừa giận: “Tại sao lại không thấy? Tìm kĩ cho ta!”.
Tuy rằng thành chủ thủ thắng nhưng lại thầm cảm thấy kinh hãi. Khi nãy công kích Mạnh Quân, hắn cảm thấy đó là tu vi thật sự của đối phương, không giống như dùng Hợp Khí đan mà ngược lại là một tu sĩ Nguyên Anh chân chính.
Hơn nữa sau khi trận Huyền Quan bị phá, hắn đã bị phản phệ bởi trận pháp, tu vi lùi xuống. Linh lực từng có thể đột phá Xuất Khiếu kỳ, cứ như vậy bị chém xuống Nguyên Anh trung kỳ. Bởi vậy, dù hắn dùng toàn lực vào một chưởng đó cũng chưa tạo thành tổn thương trí mạng cho Mạnh Quân.
Việc không tốt hơn nữa chính là tu vi hắn vẫn còn xu hướng tiếp tục lùi xuống. Nếu lại lùi xuống nữa, hắn dùng cái gì đột phá Xuất Khiếu kỳ?
Mặc dù trận pháp để đột phá Xuất Khiếu kỳ còn chưa có thí nghiệm được nhiều lần, hắn đã không thể chờ thêm nữa, cần phải đột phá Xuất Khiếu kỳ ngay lập tức. Nếu không sẽ phí phạm cơ hội khó có được này.
Nghĩ đến đây, hắn cao giọng ra lệnh các thủ vệ đang thu dọn Tàng Đan các: “Mau chóng chuẩn bị linh thạch, trận Tụ Linh và Phá Chướng đan!”
Thủ vệ nơm nớp lo sợ nói: “Thành chủ……”
“Phá Chướng đan, không thấy.”
山闩セ〸尸闩ᗪ @middleofthesea_419
Thẩm Tu Viễn lôi kéo nam chính xuyên qua thủy phủ rồi vào phòng ngủ thành chủ. Ở trong quá trình này, y cảm giác được thân thể của nam chính phảng phất có chút không chịu khống chế, không tiện cử động, lúc bơi lội trong nước cũng không mấy thuận lợi.
Y cố sức kéo nam chính ra từ thủy phủ, để người kia dựa vào bên giường gỗ khắc hoa thật lớn trong phòng ngủ, nôn nóng hỏi: “Ngươi thế nào rồi?”
Sắc mặt Mạnh Quân một màu trắng bệch, khóe môi lại có thêm vết máu, tình huống thoạt nhìn cực kỳ không tốt: “Khi nãy ta dùng qua thuốc giải Hủ Tâm Tán, có khả năng có chút tương khắc với Hợp Khí đan…”
Trái tim Thẩm Tu Viễn nhảy thình thình thịch, đầu tiên liền đi xác nhận tác dụng của thuốc giải Hủ Tâm Tán có khắc với Hợp Khí đan hay không.
Nhớ tới trên cánh tay bị thử nghiệm thuốc của con trai thành chủ đã từng xuất hiện đường máu màu đen, y cắn chặt răng, nói tiếng “Đắc tội” rồi xốc lên tay áo Mạnh Quân. May mắn rằng trên cánh tay toàn bộ bóng loáng, cũng không có nửa điểm dị trạng.
Y tiếp tục xem mạch cho Mạnh Quân. Linh lực trong cơ thể đối phương di chuyển vô cùng hỗn loạn, quả thực giống như do hấp thụ linh khí quá liều. Ngay cả cánh tay y đang nắm cũng vì linh lực dao động kịch liệt mà trở nên cực nóng.
Không nói đến chuyện Mạnh Quân căn bản không có hấp thụ linh khí đất trời, dù cho hấp thụ linh khí dẫn đến điều khác thường thì linh lực tất nhiên sẽ tiết ra ngoài, hoàn toàn khác biệt với tình huống hiện tại của đối phương.
Ánh mắt Thẩm Tu Viễn nhíu chặt, lâm vào trầm tư.
Tình huống bây giờ của nam chính có vẻ chủ yếu là tác dụng phụ việc sử dụng Hợp Khí đan mang đến. Tuy y cũng dùng Hợp Khí đan, khí hải lại có một cỗ linh lực tàn hồn Thanh Long khác chưa được hấp thụ tới chống đỡ tu vi đột nhiên tăng lên, bởi vậy phản ứng cũng không có rõ ràng như nam chính.
Hơn nữa, nam chính còn bị trúng một chưởng của thành chủ, cũng có thể khiến linh lực hỗn loạn càng nghiêm trọng hơn.
Mạnh Quân lặng lẽ nâng lên đôi mắt nhìn y, ám quang trong mắt chợt vụt qua.
Thẩm Tu Viễn cuối cùng cũng mở miệng: “Hiện tại người của thành chủ đang tìm chúng ta, chúng ta chỉ có hai con đường. Một là từ bỏ cơ hội lần này, trở về từ thủy phủ, nguy cơ lần sau sẽ đối mặt thành chủ đã trở nên mạnh hơn; hai là…chờ ngươi khỏe lên, chúng ta đi ra ngoài.”
“Ta từng nhìn thấy vài cọng Thanh Tâm đan có thể bình phục linh lực trong Tàng Đan các. Hiện tại Tàng Đan các bị thiêu hủy, thành chủ nhất định đem đan dược bên trong đặt ở nơi khác. Ta đi ra ngoài tìm kiếm, mang Thanh Tâm đan về cho ngươi.”
Y không biết Mạnh Quân còn có tính toán gì, cũng không biết đối phương đến tột cùng có lấy được Phá Chướng đan trong nguyên tác hay không. Hiện tại đưa ra hai lựa chọn này cho Mạnh Quân là tất cả biện pháp y có thể nghĩ đến.
Mạnh Quân nhìn thẳng y: “Dĩ nhiên là đi ra ngoài.” Sau đó lại cười lên: “Nếu như giống thành chủ suốt ngày giấu đầu lòi đuôi thì là loại anh hùng gì chứ?”
Thẩm Tu Viễn hạ quyết tâm, đứng dậy đi ra phòng ngủ: “Được, ngươi chờ ta, ta đi tìm Thanh Tâm đan.”
Y cũng không phải muốn đi lấy cái gì Thanh Tâm đan, mà chỉ là muốn tìm cái cớ để đi vào thuỷ phủ, đổi sang áo choàng thần y.
Thanh Tâm đan lúc này hẳn là bị thành chủ thay đổi nơi cất giữ, dễ tìm không thấy. Thứ y thực sự muốn lấy chính là một loại dược liệu trong nhẫn trữ vật của thần y —— cỏ Thanh tâm, cũng là nguyên liệu của Thanh Tâm đan.
Y từng dùng để làm thuốc tắm cho nam chính, chắc là còn thừa vài cọng.
Mạnh Quân nói: “Sư huynh, vạn sự cẩn thận. Nếu quá lâu không trở về, ta sẽ ra ngoài tìm ngươi.”
Thẩm Tu Viễn gật đầu nhẹ, đóng lại cửa phòng ngủ. Cho dù đối phương hiện tại hành động không tiện, linh lực không xong, còn bị chút nội thương, y cũng hơi lo lắng sẽ bị đối phương đuổi kịp. Nhưng hiện tại hai người đang tránh né truy binh, y cũng không dám rời khỏi phòng ngủ quá xa.
Y bước nhanh đến gian ngoài, yên lặng mở ra lối vào thủy phủ.
Vào khoảnh khắc y đóng cửa, gian trong ẩn ẩn có linh lực dật tán ra ngoài, nhưng rất nhanh đã bị chủ nhân của nó ngăn chặn.
Thẩm Tu Viễn biết, linh thảo ở giới tu chân không thể dùng trực tiếp, cần phải loại bỏ tạp chất trong đó trước. Mà quá trình này chỉ có tu sĩ Mộc linh căn mới làm được.
Trong mấy cái áo choàng của y, chỉ có thần y là Thuỷ Mộc song linh căn.
Khi y đóng vai thần y ở Thiên Linh sơn, mấy dược liệu giao cho nam chính nấu đều được si trừ qua tạp chất. Những chuyện y kêu Mạnh Quân làm chỉ là dùng cách bình thường khống chế nhiệt độ nước, làm thảo dược xuất ra tinh hoa. Mà ở phương diện này, Thuỷ linh căn am hiểu hơn nhiều, chờ cỏ Thanh Tâm vào tay y, chỉ cần dùng linh lực đun nóng một chén nước là có thể đơn giản bưng một chén nước thuốc tới cho Mạnh Quân.
Trong lúc y nhón chân chờ mong, lối vào thuỷ phủ cuối cùng cũng mở ra hết. Nhưng mà đáy hồ cách lối vào một khoảng rất xa.
Thẩm Tu Viễn thấy thế có chút lo lắng.
Lúc nãy nam chính phun ra máu, hiện tại có thể kiên trì được bao lâu?
Nếu y hiện tại xuống đến thủy phủ, thời gian đi tới đi lui quá lâu, nam chính có khi nào đi ra ngoài tìm y hay không?
Thẩm Tu Viễn: 【 Hệ thống, lối vào có thể trực tiếp mở ở đáy hồ không? 】
Hệ thống qua nửa ngày không có đáp lại.
Y nghi hoặc phóng to màn hình hệ thống, chỉ thấy góc trái phía trên không biết từ lúc nào thêm một cái dòng chữ “Đã tắt máy”
Thẩm Tu Viễn:…
Ký ức tối qua thầm dũng mạnh tràn vào trong đầu, y hít sâu một hơi, vội vàng khởi động lại hệ thống.
Hệ thống vừa mới khởi động máy lại, không hiểu mọi chuyện đã xảy ra như nào.
Nó từ chỗ Thẩm Tu Viễn nhan hchóng làm quen với tình huống xong xuôi trước, bay nhanh trả lời: 【 Tuy rằng lối vào không thể thiết lập tại đáy hồ, nhưng hệ thống có thể cung cấp ký chủ quyền hạn, cho phép ký chủ trực tiếp thay áo choàng. Nghĩa là áo choàng lưu lại tại chỗ, còn linh hồn trôi đi. Xử lý qua dược thảo, ký chủ có thể bỏ trong ô đựng đồ mang về.】
Thẩm Tu Viễn: 【 Cũng được, bắt đầu đi. 】
Chờ sau khi đổi sang áo choàng thần y, y có thể bỏ áo choàng hoa khôi từ ô đựng đồ vào gian trữ vật trong thủy phủ, lại mang theo cỏ Thanh Tâm trở về.
Mà loại trừ tạp chất trong vài cọng thảo dược căn bản với y mà nói không mất nhiều thời gian.
Trước mắt đột nhiên tối sầm, thời điểm thanh tỉnh lại, y bỗng nhiên phát hiện chính mình bị đặt trong một cái hộp hình vuông chật hẹp, ở trên là một cái nắp dày nặng. Y thử dùng tay đẩy nắp ra, nó lại không nhúc nhích tí nào.
Thẩm Tu Viễn:???
Đây là nơi nào?
Tác giả có lời muốn nói:
Sư huynh: Chờ ta có tiền, ta nhất định mua một hệ thống tốt có thể nghe kĩ hết lời… *khuôn mặt thống khổ*
Lúc trước chắc chắn có người nghi hoặc ô đựng đồ có ích lợi gì, Vì sao hệ thống chỉ cho thuỷ phủ mà không phải nhiều hơn hai cái ô đựng đồ? Tại vì nếu cho ô đựng đồ, sư huynh chắc chăn sẽ giấu áo choàng trong đó cả đời…
Áo choàng hoa khôi còn trong ô đựng đồ, hiện tại sẽ không bị lộ.