Anh thấy tay cô bị thương, liền nắm lấy xót xa: “Em bị thương sao? Là do tôi đẩy à? Có đau không?”
“Ừm, không sao đâu. Không đau chút nào.” Cô đáp: “Anh mới là đau kìa.”
Anh cường ngạnh giơ hai tay ngang vai khoe cơ bắp trong bộ đồng phục bệnh nhân, tự hào:
“Tôi không đau. Em nghĩ tôi yếu thế à?”
Nói rồi còn vỗ vỗ vào một bên cánh tay.
Nhưng vừa vỗ xong, mặt anh nhăn lại khiến Vũ Linh phát hoảng:
“Anh sao thế? Ai bảo tự dưng lại đi đánh mình làm gì?”
Cô vạch tay áo anh lên, vết thương thâm xanh trên cánh tay trông rất đáng sợ.
Anh cười khúc khích:
“Đùa em thôi, tôi thực sự không sao, đã ổn cả rồi. Em đừng tự trách, là tự tôi muốn bảo vệ em mà.”
Anh xoa xoa đầu cô, nhìn cô bằng ánh mắt cưng chiều.
Không nhắc đến thì thôi, vừa nói tới là đôi mắt cô lại ầng ậng nước. Anh phát hoảng đưa tay nâng mặt cô lên, nựng nựng đôi má phúng phính.
“Đừng khóc, đừng khóc. Em mà khóc thì tôi đau lòng chết mất.”
Cái kiểu vừa đùa giỡn vừa an ủi này của anh, cô muốn giận cũng không giận được.
…—————-…
Buổi sáng mấy hôm sau, Thiện Vũ Linh vẫn nấu đồ ăn mang đến viện cho anh như thường lệ.
Vừa bước tới gần cửa, một bóng dáng thướt tha đi lướt qua cô tiến vào phòng bệnh.
“Honey, không sao chứ? Ai dám làm honey ra nông nỗi này?”
Thiện Vũ Linh ghé bên cửa nhìn vào. Người phụ nữ thân hình mảnh mai, khí chất mỹ nữ đang ôm chầm lấy anh, bờ vai run run như đang khóc.
Mà anh cũng không ngần ngại chủ động đưa tay ra sau lưng vuốt vuốt an ủi, vô cùng thân mật:
“Không sao, đã ổn cả rồi.”
Dịu dàng như khi anh nói với cô vậy, động tác giống hệt, lời nói cũng giống hệt.
Người đó là ai? Sao lại thân thiết với anh như vậy? Có vẻ còn thân hơn cả Diệp Linh. Ngoài cô ra, Diệp Vũ chưa bao giờ bày ra vẻ mặt ôn nhu với người khác giới.
Là Minh Yên, hay là người khác? Mấy ngày nay đầu cô luôn rất đau, cô không thể nhớ nổi trước khi Minh Yên quay về anh có từng qua lại với ai không.
Tên sở khanh này, có bạn gái xinh đẹp như nước thế kia sao còn đến trêu chọc cô? Thích cô gì chứ? Toàn là nói dối.
“Nghe nói honey còn cứu người, lần sau đừng có mà tốt bụng như vậy nữa nha.”
“Rồi rồi, biết rồi, đừng phàn nàn nữa.”
Anh cười cười day tay bóp trán, dáng vẻ rất thân thuộc với lời phàn nàn lại yêu thương của người phụ nữ kia.
Thiện Vũ Linh vừa giận dữ vì bị lừa vừa đau lòng, quay lại vứt luôn cạp lồng vào thùng rác, chạy ra khỏi bệnh viện.
Cô cũng không hay, từ lúc nào nước mắt đã lăn dài.
Vừa ra đến cổng bệnh viện, chuông điện thoại đã reo lên. Là ba Khải.
“Linh, con dậy chưa?”
“Dạ con dậy rồi.”
“Con à, dạo này ông bà ngoại ở quê bảo nhớ con lắm đấy. Bà bảo dạo gần đây trời lạnh, ông lại đau khớp, ba mẹ gần đây thật sự không dứt ra nổi, con sắp xếp về thăm ông bà giúp ba mẹ nhé.”
“Vâng, con biết rồi ạ. Con chào ba.”
Còn đang không biết đi đâu để tránh Diệp Vũ, đúng lúc này lại có gợi ý. Thiện Vũ Linh mau chóng về ký túc xá dọn đồ, xin nghỉ vài ngày trở về quê.