Cậu nam sinh kia nhìn cô, sau vài giây tỏ ra ngạc nhiên thì liền cười nói.
“Vậy thì có sao đâu? Ngồi đâu mà chẳng được?”
“Nhưng mà bọn em đã giành chỗ trước rồi. Anh có thể ngồi chỗ khác kia mà?”
Nam sinh đó nhìn cô khó hiểu. Trông cách ăn mặc cá tính của cậu ta, tai xỏ khuyên, môi cũng có khuyên, tay còn có hình xăm. Xem ra cũng thuộc dạng sinh viên có tiếng ăn chơi trong trường, khi nói chuyện còn tự tin không tôn trọng người khác như vậy. Cậu ta nhăn mày, sau đó nhìn Mã Anh Kỳ nhếch môi.
“Em căng thẳng gì vậy cô bé? Anh ngồi chung với em không phải phúc phần cho em rồi sao?”
Cậu ta vừa nói vừa định đưa tay ra chạm vào mặt cô. Nhưng khi tay vừa đưa lên, Thạch Dị Quy cầm hai chai nước đi đến đã nhìn thấy và ngăn lại. Anh lạnh lùng hỏi.
“Làm gì vậy?”
Cậu ta nhìn anh, sau đó đợi xem anh muốn nói gì.
“Chỗ này là của tôi, người cũng là của tôi. Mời cậu đi cho!”
Xem như lần này không có vận may, không thể để cô xem được khí chất ngút ngàn của bản thân, cậu nam sinh kia đành phải im lặng rời đi. Thạch Dị Quy lo lắng Mã Anh Kỳ bị doạ sợ, vội vàng bảo cô ngồi xuống hỏi.
“Em ổn không? Thằng nhóc đó có làm gì để em sợ không?”
Cô lắc đầu, trong lòng trở nên bối rối.
“Dạ không ạ!”
Vừa nãy anh đứng ra bảo vệ cô oai phong như vậy, nhưng điều khiến cô để tâm chỉ có mỗi câu mà anh nói. Rằng cô là người của anh. Câu này chứa đựng bao nhiêu hàm ý, cô không thể nào đoán được cũng khó mà diễn tả được. Cảm xúc như vỡ oà, khiến cô suýt nữa đã để lộ ra mình thích người ta đến mức tan chảy.
Thạch Dị Quy gật đầu yên tâm, còn giúp cô mở nắp chai nước.
Anh và cô không nghĩ rằng, hành động này ông Mã đều đã nhìn thấy. Cách mà anh bảo vệ cô khiến ông ấy vô cùng yên tâm và hài lòng.
Buổi diễn thuyết bắt đầu, đề tài mà ông muốn nói đến ngày hôm nay chính là về Nhiệt Huyết Và Sức Trẻ. Con người sinh ra luôn có những ước mơ và hoài bão của riêng mình, ông cũng vậy, và muốn truyền đạt nó đến cho thế hệ sinh viên sau này. Khi nhắc đến đề tài này, ông Mã đương nhiên đã đưa một đoạn phim tài liệu về thiên tai xảy ra ở Vũ Hán. Hình ảnh vừa phát lên, Mã Anh Kỳ và Thạch Dị Quy đều ngạc nhiên.
“Chúng tôi vô cùng biết ơn, những người trẻ như các chiến sĩ quân đội và các bác sĩ tình nguyện. Họ đã cống hiến hết mình, hỗ trợ cho những người gặp nạn.”
Mã Anh Kỳ nghe mà trong lòng cũng cảm thấy tự hào. Cô biết cha đang nhắc đến Thạch Dị Quy và sự nỗ lực, lòng tốt của anh. Chỉ mong rằng, những ấn tượng tốt này sẽ luôn khiến ông nhớ mãi. Cô lại càng mong bản thân có thể nhanh chóng đỗ Đại học.
Kết thúc buổi diễn thuyết.
Mã Anh Kỳ và Thạch Dị Quy lên bục tặng hoa cho ông Mã, sau đó ba người cùng nhau rời khỏi Trường Đại học và dự định sẽ đi tìm gì đó để ăn. Nhưng khi vừa lên xe, anh đã nhận được điện thoại đến từ phía khu dã chiến. Anh nhìn hai cha con cô, có vẻ áy náy, dù là vậy thì ông Mã lại rất thông cảm.
“Tôi nghe đây!”
Đầu dây bên kia là giọng của một nữ y tá, gấp gáp nói.
“Bác sĩ Thạch! Bạn của anh là Viên Mẫn vừa bị tai nạn giao thông đang cấp cứu ở bệnh viện rồi.”
…