Khi họ đi vào, ngoài cửa bắt đầu có người vây lại xem.
“Đây là ai vậy?”, Chu Húc nhỏ giọng hỏi.
“Chị ta là Châu Na, bà chủ của quán bar Lam Kiều, mọi người đều gọi chị ta là chị Na. Trong giới thượng lưu ở thành phố Hòa chúng ta không ai không biết chị ta”, Trương Nhất Bình nói nhỏ: “Nghe nói có rất nhiều đại gia ở thành phố Hòa quỳ dưới váy chị ta đấy”.
“Ồ, đây không phải tổng giám đốc Lưu sao?”, Châu Na cười tươi rói: “Ngọn gió nào thổi ông đến đây thế?”
Nhìn thấy Châu Na đến, Lưu Hồng Vũ cười hề hề.
“Chị Na, cô nói xem tôi tiêu tiền ở chỗ cô, có bao giờ keo kiệt đâu chứ, kết quả muốn chơi một cô em cũng chẳng được. Hay là thế này đi, tôi không cần cô em này nữa, cô ngủ với tôi một đêm, chuyện này coi như qua”.
Vẻ chán ghét thoáng qua trong mắt Châu Na, nhưng ngoài mặt chị ta vẫn cười thật tươi.
“Tổng giám đốc Lưu, tôi đã từng này tuổi rồi, đâu còn tốt như các em gái trẻ tuổi chứ. Thế này đi, đêm nay tôi mời khách, các cô gái ở đây ông muốn chọn ai tuỳ thích”.
“Có bao gồm cô ta không?”, Lưu Hồng Vũ chỉ vào Đinh Hương.
Châu Na nhìn thoáng qua Đinh Hương: “Cô ấy không phải nhân viên chỗ tôi, tôi không thể ép buộc được”.
Lý Dục Thần hơi bất ngờ nhìn Châu Na.
“Tổng giám đốc Lưu, ông vẫn nên chọn người khác thì hơn, nếu không có ai vừa ý, tôi sẽ điều động người từ chỗ khác đến, khi nào ông hài lòng mới thôi, ông thấy sao?”
“Chị Na rộng rãi thật đấy!”, Lưu Hồng Vũ giơ ngón cái lên với Châu Na: “Nhưng mà ấy, Lưu Hồng Vũ tôi đây bướng bỉnh lắm, chỉ thích cô bé này thôi, không làm thịt cô ta được thì tôi cũng ăn không ngon, ngủ không yên. Chị Na, cô dạy tôi với, tôi phải làm sao đây?”
“Tổng giám đốc muốn sao?”
Lưu Hồng Vũ nhìn Châu Na không chút kiêng dè: “Tôi vẫn giữ câu nói ấy, nếu cô đồng ý thay cô ta, tôi nhất định sẽ hài lòng”.