Khoảng hai phút sau, anh hai lại xuất hiện trước mặt cô.
Đưa hai cái đĩa CD Du Lăng Thần nói chuyện với giọng rất nghiêm túc: “Cầm xem, sau khi xem xong, em sẽ hiểu rõ chuyện gì xảy ra.”
Dư Tư Nhạc như phát sốt, gương mặt cô còn đỏ hơn quả táo chín, chậm chạp nhận hai cái đĩa CD.
Bên ngoài đĩa CD còn có hình ba cô gái lõa thể, bày các loại tư thế mị hoặc, khiến người xem máu phải dâng trào.
Có lẽ biết cô gái này xấu hổ, Du Lăng Thần sờ đầu cô, cầm lấy áo khoác trên ghế sô pha: “Anh về công ty, buổi chiều em xem cái này đi.”
Dư Tư Nhạc có một xúc động gặp trở ngại!
Kiếp trước cô chưa từng xem phim AV, nhưng chưa từng có một lần mất mặt giống như hôm nay.
Ánh mắt lại dừng trên hình hai cô gái người Mỹ trên hai cái đĩa CD.
thì ra anh hai thích mẫu người Châu Âu.
một ngày trôi qua như dòng nước chảy, một đi không trở lại.
Từ sau khi họp phụ huynh, cô giáo tìm Dung Húc nói chuyện chuyện tặng hoa cho Dư Tư Nhạc dần dần trời yên biển lặng.
Vào sáng sớm một ngày, Dư Tư nhạc vừa đến trường học đã bị Dung Húc cản đường ngay cửa lớp.
“Dư Tư Nhạc, tôi không tặng hoa, không có nghĩa là tôi sẽ không buông tha chuyện theo đuổi em. Sau này mỗi ngày, sáng chiều tôi sẽ ở cửa lớp học chờ em đến rồi nói với em một câu “tôi thích em”, cho đến khi em đồng ý làm bạn gái tôi mới thôi.” Dung Húc một tay chống bên cửa sổ, nở nụ cười với Dư Tư Nhạc.
Dư Tư Nhạc lầm bầm: “Bệnh thần kinh.”
Loại thủ đoạn quấn quýt làm phiền theo đuổi nữ sinh này, có lẽ đối với người khác sẽ có tác dụng. Nhưng một khi đến Dư Tư Nhạc, chắc chắn phải gặp trở ngại, cô ghét nhất loại người như con ruồi suốt ngày làm phiền cô, hơn nữa còn nói câu “tôi thích em”, làm như vậy lời nói thật không có ý nghĩa.
“Em vừa mới nói cái gì?” Dung Húc gãi gãi lỗ tai, không nghe rõ Dư Tư Nhạc lầm bầm cái gì.
Mỗi ngày đều từ chối cậu tặng hoa hồng, làm hại bạn bè cậu nói thành không có phụ nữ thì đàn ông không sống được. Cậu cũng không thích tặng hoa hồng, giống như một tên ngốc tìm niềm vui cho con gái. Nhưng đây là mệnh lệnh của ông nội, anh chỉ có thể làm theo.
Ngày hôm qua hiệu trưởng đến nhà nói chuyện với ông nội cả một buổi trưa, cuối cùng ông nội mới lui một bước, quyết định không để Dung Húc tiếp tục tặng hoa. Bảo Dung Húc lúc yêu phải cố gắng khiêm tốn, không để người khác chửi mình.
“Tôi không nói cái gì.” Trừ phi Dư Tư Nhạc là một tên ngốc, mới có thể lặp lại lời nói một lần nữa, “nếu không có chuyện gì, bạn có thể đi rồi.”
Dư Tư Nhạc vòng qua người cậu ta đi vào lớp học.
Bỗng nhiên, Dung Húc cảm thấy Dư Tư Nhạc không phải là mộ người đáng ghét, nêu cô không cự tuyệt cậu, cậu sẽ nghiêm túc nói chuyện yêu đương với cô.
“Tôi ở lại với em.” Dung Húc quyết tâm muốn theo đuổi Dư Tư Nhạc đến cùng, nếu không ông nội sẽ lột một lớp da của cậu.
Dư Tư Nhạc mặc kệ cậu ta, cô đi đến chỗ ngồi của mình ngồi xuống, muốn mở ngăn kéo lấy sách giáo khoa ra.
Bàn tay vừa mới đưa vào đụng phải một thứ cứng rắn lạnh như băng, cô sợ hãi nhanh chóng rút tay về.
Dung Húc nhìn bộ dạng sợ hãi của cô thì hoảng hốt: “Như thế nào?”
Dư Tư Nhạc bình tĩnh tay lại mò vào trong ngăn kéo đem cái thứ đồ vật kia ra.
Chất lỏng sềnh sệch dính đầy bàn tay Dư Tư Nhạc, mà trên vậ kia dính đầy lông lá.
Là một con gà chết!
trên cổ gà có một vết máu, nhìn ra được người giết gà không bình thường, máu tươi nhuộm đỏ cả con gà, toàn bộ ướt nhẹp bộ dạng khủng bố làm người ta sợ hãi.
Tất cả học sinh trong lớp học nhìn thấy một màn này, đều sợ đến mức thét chói tai.
Dung Húc hai mắt mở to, cũng bị một màn này dọa sợ hãi.
So với hàng loạt học sinh chưa thấy qua mùi máu tanh, có vẻ Dư Tư Nhạc phản ứng rất bình tinh.
Vứt con gà chết trên mặt đất, lục sách giáo khoa trong ngăn kéo ra. Có rất nhiều quyển sách nhuộm màu máu, không thể dùng được nữa, Dư Tư Nhạc đáng thương cố gắng ghi chép lại.
“Việc này ai làm?” Dung Húc rất nhanh khôi phục lại suy nghĩ, nhìn về phía lớp học quát to.
Chuyện cậu theo đuổi Dư Tư Nhạc trong trường đều biết! “con mồi” của cậu bị người ta đe dọa, cậu làm sao không tìm người báo thù? Việc này truyền ra ngoài thật mất mặt.