||||| Truyện đề cử: Tổng Tài: Hoắc Tổng Anh Tàn Nhẫn Lắm |||||
Kết quả cún con cách cậu quá gần, động tác lùi về sau của nó đã khiến cậu chú ý.
Yến Tháp mỉm cười kéo cún con sang, cười híp mắt nói: “Đừng chạy nha, bé Al thử trước hen.”
Nó được ôm lên, Yến Tháp vì để nó bớt lo lắng nên lật ngược nó lại, giơ bốn chân lên trời sau đó cậu vùi đầu vào cái bụng mềm mại của nó hít một hơi.
Hít lông xù, mặt đầy sung sướng.
Cún con: “….” Người hít bụng nó là Yến Tháp, nó còn có thể làm gì đây, đương nhiên phải để lộ nhiều bụng chút để Yến Tháp hít rồi.
Bé con bên dưới dùng vẻ mặt nuông chiều nhìn cậu, nhưng Yến Tháp đang bận hít lông xù nào để ý.
Bé cừu bị ngó lơ bất mãn đẩy đầu chó cỏ.
Sau đó bị chó cỏ dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn.
Phân biệt đối xử quá rõ ràng.
Yến Tháp cảm thấy cún con không lo lắng nữa, cậu ngẩng đầu, vừa nhỏ giọng an ủi, vừa cầm đồ mát-xa có hai trái cầu sang, đặt trên đầu cún con, đẩy nhẹ một cái.
… Không lạnh như nó tưởng tượng, thậm chí còn khá ấm, cún con không biết thứ này ngoại trừ đập người ra còn có thể làm gì, nhưng Yến Tháp muốn làm gì thì làm đi, nó không ý kiến.
Yến Tháp: “Có khó chịu ở đâu không?”
Sao cậu lại nghĩ nó khó chịu, động tác cậu nhẹ nhàng như vậy, cơ bản sẽ không ảnh hưởng đến cún con da dày thịt béo, cảm nhận được tình yêu của cậu, cún con dịu dàng ngẩng đầu, chủ động củng đầu vào hai quả cầu sắt của dụng cụ mát-xa.
Yến Tháp xoa nó, đặt dụng cụ mát-xa lên đỉnh đầu nó, chậm rãi xoa xoa.
Cậu chợt nhớ phải tương tác với fans, thế là ngẩng đầu cười với máy quay một cái, một nụ cười có chút ranh ma.
“Mấy fans đang mở góc nhìn bên nhớ xem livestream ở chỗ nào vắng người hoặc không có ai nha.”
[Một bé lười: A a, gạt ai đó, cù cưa gần hai mươi phút rồi, nghiêm túc dùm cái.]Một Bé Lười ngồi trong phòng học, tay liên tục gõ màn hình, gửi liên tục một đống bình luận tra hỏi, thuận tiện mở góc nhìn bên lên.
Thầy giáo đang giảng bài trên bảng, gã cười thầm trong lòng, gã xem livestream không biết bao lâu rồi, có kiểu gì chưa từng thấy đâu, chưa từng thấy ai có thể cho khán giả trải nghiệm tốt khi mở cái chế độ này lên….
Trước kia gã toàn xem hai blogger thách đấu với nhau, không thì cũng xem Gordon phá đồ, có thể tưởng tượng được lúc này mà mở góc nhìn bên sẽ thành bi kịch.
Một Bé Lười cảm thấy streamer này chắc chắn đang pha trò, không biết tại sao Gordon lại thích thể loại không có chút tài nghệ gì này, vì cái mặt cậu ta à?!
Gã xem livestream, không vui hừ một tiếng, streamer này đúng là chỉ có mỗi cái mặt.
Sao Gordon có thể như vậy chứ?!
Coi như là fans của Gordon từ khi gã mới livestream, Một Bé Lười hận rèn sắt không thành thép, gã nhất định phải nhìn cho rõ tiểu yêu tinh Tháp Tháp này rốt cuộc có bí mật gì, nếu làm việc đồi trụy gì thì xin lỗi, đơn report đã sẵn sàng.
Gã đang suy nghĩ, đột nhiên bị thầy gọi tên.
“Ryan, cậu đứng dậy cho tôi ý kiến về vấn đề này.”
Gã đứng dậy, vất vả lắm mới hỏi được câu hỏi của thầy là gì từ bạn cùng bàn, vừa định trả lời thì da đầu như bị ai xoa nhẹ một cái bằng lực nhẹ chưa từng có.
Khiến gã nhịn không được phải rụt cổ lại.
Thầy nghi ngờ nhìn gã: “Ryan?”
Ryan: “Không có gì đâu thầy, con…. A ~”
Thầy: “???”
Tại sao sinh viên năm nhất lại phát ra tiếng kêu mờ ám thế này trong lớp học? Mặt còn ba phần nghi ngờ, ba phần kinh ngạc, bốn phần sướng rơn.
Ryan vội vàng giải thích: “Thầy ơi, con không… ư ~”
Thầy: “???”
Các bạn học quay ngoắt đầu sang ngưỡng mộ nhìn gã.
Ryan khổ lắm mà không nói! Có phải gã muốn kêu thế này đâu! Nhưng hình như có một cái tay vô hình đang nhẹ nhàng xoa đầu gã, sau đó đi xuống, không mạnh không nhẹ vuốt ve thắt lưng gã, làm con mèo quất như gã chỉ muốn chổng mông lên, kêu ra tiếng là gã đã… nhịn lắm rồi đấy!!
Quan trọng là cái tay kia như chơi không đủ, còn đặt cái gì lên đầu gã, bên tai có tiếng rừ rừ nho nhỏ, hình như là máy móc gì đấy.
Cái máy kia bắt đầu xoa vòng đầu gã, trước giờ Ryan chưa bao giờ cảm thấy đầu mình nhạy cảm, nhưng bây giờ thì thấy rồi.
“A ~….”
Thầy lặp lại vấn đề lần nữa, nghiêm túc nhìn chằm chằm chờ gã trả lời lại, sau đó gã lại kêu tiếp.
Cái tiếng này, rất là dâm.
Thầy tức giận đuổi gã ra ngoài: “Rốt cuộc em bị cái quái gì vậy?!”
Ryan rưng rưng, mặt mày đỏ rần, nghĩ đến chuyện mình sẽ bị kỳ thị, mếu máo nói: “Thầy ơi, a, con không cố ý, a, có cái gì đó, hu hu hu, nó sờ con hu hu hu.”
Thầy: “….”
“Ry-an!” Thầy chỉ quang não đang phát sáng trên cổ tay gã, nghiêm túc nói: “Em đang xem livestream gì đấy, cái loại livestream này cũng coi được à! Không chỉ không báo cáo mà còn trầm mê là sao!”
“Con không có!” Nãy gã cũng tính báo cáo đó chứ! Nhưng giờ…. ừ, sướng quá, meo hu hu hu.
Thầy thấy mặt gã vẫn sướng rơn, cảm thấy chuyện này rất nghiêm trọng: “Em gửi livestream cho tôi, em không báo tôi báo!”
Ryan vội vàng ngăn cản: “Thầy, không được thầy ơi! Không tố cáo được.” Gã còn đang vui vẻ hưởng thụ đây, không được báo cáo!
Thầy: “Đưa số phòng đây!”
Ryan rưng rưng nhìn thầy mình: “Thầy ơi, nhẹ tay nha thầy.”
“Ha.” Thầy gã đã nhớ số phòng, quyết định lát nữa về sẽ đi xem thử có gì xảy ra sau đó sẽ báo cáo, nhất định không được để mấy loại streamer không đứng đắn này nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, dạy hư học sinh của mình!