Cũng may là Ngụy Thất hơi gầy, Tần Tiêu đưa hắn lên giường cũng không tốn quá nhiều sức chỉ có điều cả người đều nồng nặc mùi rượu.
Thời gian quen biết Ngụy Thất không tính là qá lâu, Tần Tiêu với hắn cũng không phải bạn chí cốt nhưng trên người Ngụy Thất luôn có một lực hút hấp dẫn hắn đến gần. Mỗi lần nhìn thấy Ngụy Thất, người này luôn luôn tràn đầy tự tin tựa như cả thế giới đều bị hắn dẫm dưới chân, cộng thêm tâm khí cao ngạo không thể che giấu khiến cho Tần Tiêu ấn tượng sâu sắc.
Tần Tiêu mất một lúc lâu cuối cùng cũng đưa được Ngụy Thất lên giường, vừa mới chuẩn bị rời đi lại bị Ngụy Thất đột nhiên túm lấy, hắn quay đầu lại, phát hiện hai tròng mắt Ngụy Thất đen láy nhìn hắn.
“Đừng đi.”
Giọng nói run rẩy mang theo âm điệu hèn mọn khẩn cầu, nghe thế nào cũng không giống như là lời Ngụy Thất sẽ nói.
Tần Tiêu cho rằng Ngụy Thất tưởng hắn là Diệp Dung Sâm, hắn cầm ngược cổ tay Ngụy Thất, dựa nửa người xuống mép giường, “Tôi không phải Diệp Dung Sâm “
“Một chút thôi, tôi không muốn đợi một mình nữa… tối quá.”
Tất cả dáng vẻ kiên cường, tự tin đều là lớp ngụy trang của Ngụy Thất, bời vì chỉ có như vậy hắn mới có sức lực mà chiến đấu, mới không dễ dàng bị người khác gây tổn thương. Thứ mà hắn mong muốn cũng chỉ là một chút xíu ấm áp kia thôi mà sao thế giới này lại bủn xỉn với hắn đến vậy?
Trong cơn mê màng Ngụy Thất nắm chặt lấy tay Tần Tiêu giống như cuối cùng cũng đã bắt được chiếc phao cứu hộ, Tần Tiêu nghĩ trong đầu, Ngụy Thất với hắn cũng giống như đồng bệnh tương liên, đều là cầu mà không được nên mới đau khổ đến không muốn sống.
Thấy khóe mắt Ngụy Thất trào ra nước mắt, Tần Tiêu giơ tay, dùng ngón tay chạm, khẽ xóa đi dòng nước mắt, nhẹ nhàng nói,”Ngủ đi, đợi đến khi tỉnh dậy tất cả đau khổ cũng sẽ không còn nữa.”
Trình Hi Hòa tắm xong, vừa chui vào chăn, ngoài cửa liền truyền tới giọng nói của mẹ Diệp,”Hi Hòa, đã ngủ chưa, mẹ đưa con cốc sữa ấm này.”
“Mẹ, con vẫn chưa ngủ,mẹ vào đi.”
Mẹ Diệp vừa vào cửa đã nhìn thấy Trình Hi Hòa đang cầm điện thoại trong tay, “Lại đang đợi điện thoại của Dung Sâm sao?”
“Vâng, anh ấy nói muộn chút sẽ gọi cho con.” Trình Hi Hòa nhận lấy cốc sữa bò trong tay mẹ Diệp, giọng có hơi ngại ngùng nói, “Mẹ, sau này con tự lấy sữa uống là được rồi mà, không cần làm phiền mẹ.”
“Đều là người một nhà, nói phiền toái cái gì, thói quen của ba Dung Sâm cũng là phải uống một cốc sữa ấm trước khi ngủ nên ta mới thuận tiện chuẩn bị cho con.”
Mẹ Diệp nhìn Trình Hi Hòa uống sữa bò xong, thấy thời gian còn sớm đề nghị:”Có muốn xem hình Dung Sâm lúc nhỏ không? Mẹ giấu rất nhiều, nó còn không để ta cho con xem.”
“Thật sao ạ?” Trình Hi Hòa hào hứng nhìn mẹ Diệp, “Con có thể xem sao?”
Mẹ Diệp khẽ cười nói,” Nhưng mà con không được nói cho Dung Sâm biết, nếu không nó lại giận ta.”
Trình Hi Hòa thề thốt đảm bảo, “Con chắc chắn sẽ ko nói cho anh ấy, con đảm bảo.”
“Đợi chút, ta đi lấy cho con xem.”
Mẹ Diệp về phòng, bắt đầu tìm quyển anbum ảnh đã lâu, bố Diệp vào phòng thấy mẹ Diệp đang quỳ xuống sàn tìm đồ dưới gầm giường, “Tối muộn thế này rồi bà còn tìm cái gì vậy?”
“Ông đến thật đúng lúc, quyển anbum của Dung Sâm lúc nhỏ ông còn nhớ để chỗ nào không?”
“Chắc là dưới gầm giường, không phải là bà giấu đi sao?” Bố Diệp cũng không biết mẹ nó tự nhiên tìm quyển anbum kia làm gì, “Bà tìm cái đó làm gì thế?”
“Tôi muốn cho Hi Hòa xem một chút.”
“Không phải Dung Sâm đã nói không cho chúng ta để người khác xem sao, bà sao lại còn nói cho Hi Hòa.”
“Xem ông nói kìa… Cuối cùng cũng tìm được rồi!” Mẹ Diệp vất vả lật tìm cũng thấy quyển anbum kia, ngẩng đầu trừng ba Diệp một cái,” Hi Hòa là người khác sao? Nó là vợ của con trai ông.”
Lời mẹ Diệp nói không sai nhưng ba Diệp nghĩ đến trong quyển anbum kia còn có tấm hình Diệp Dung Sâm lúc nhỏ mặc váy, nếu bị Trình Hi Hòa thấy được Diệp Dung Sâm có mất mặt không chứ?”
“Được rồi, không nói chuyện với ông nữa, tôi đưa cho Hi Hòa xem.”
Mẹ Diệp hí hửng ôm quyển anbum đến phòng Trình Hi Hòa,mở cuốn sách ảnh để lên giường, chỉ đến hình Diệp Dung Sâm đang mặc đồ con gái, “Con nhận ra không, đây là Dung Sâm đó.”
Trình Hi Hòa cẩn thận nhìn chằm chằm một lúc mới xác nhận tấm hình đang mặc đồ con gái kia thật sự là Diệp Dung Sâm.
“Mẹ trước kia vẫn muốn một cô con gái, không ngờ sinh hạ Dung Sâm lại là con trai.” Trên mặt mẹ Diệp hiện lên nụ cười nhu hòa, “Có điều cũng không sao Dung Sâm lúc nhỏ dáng dấp rất nhỏ, da trắng, mắt to, đi ra ngoài thường xuyên bị nhận nhầm thành con gái. Sau đó có một lần, ta mang nó đi đến trung tâm thương mại mua cho nó một bộ quần áo của con gái bắt nó mặc tấm hình này chính là như vậy mà ra đời, kết quả khiến nó tức phát khóc.”
Trình Hi Hòa nhẹ nhàng vuốt ve tấm hình, qua một lúc lâu mới ngẩng đầu nói với mẹ Diệp, “Mẹ, tấm hình này có thể cho con không?”
“Đương nhiên có thể, con thích thì cứ cầm đi đừng đề Dung Sâm phát hiện là được.”
“Không đâu, con sẽ giấu thật kỹ.”