Trương Vân Lôi từ từ quay đầu nhìn về phía hắn, nhếch miệng, bày ra một nụ cười ngây ngô: ”Đúng rồi đó, ngươi cũng đến ăn chung đi?”
Khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt tươi cười này của Trương Vân Lôi, lòng Dương Cửu Lang thấy không ổn, lập tức đứng nguyên tại chỗ, lúc này Quách Kỳ Lân quay đầu nhìn hắn với vẻ mặt cầu xin, bấy giờ Dương Cửu Lang mới phát hiện trước mặt Quách Kỳ Lân có một bát đầy rau xanh!
Dương Cửu Lang cười miễn cưỡng mấy tiếng, ngón tay run rẩy chỉ vào bát cơm của Quách Kỳ Lân: ”Cái này…là ý gì vậy? Trừng phạt tinh thần à?”
”Nói cái gì mà trừng phạt chứ?” Trương Vân Lôi vẫn cười, cưng chiều sờ lên tóc Quách Kỳ Lân: ”Đại Lâm của chúng ta thích ăn rau nhất, có phải không Đại Lâm?”
”Dạ! Con, con thích ăn rau nhất! Hôm nào mà không ăn rau là con khó chịu!” Quách Kỳ Lân gật đầu, cố nén nước mắt kiên cường nặn ra một nụ cười.
”Ngoan~” Trương Vân Lôi mỉm cười hài lòng, tay xoa đầu hắn chậm rãi di chuyển xuống cổ hắn, đột nhiên trừng mắt nghiến răng nói với hắn: ”Ăn đi!”
Quách Kỳ Lân nuốt nước bọt, run rẩy bưng chén rau lên, xem cái chết tựa như lông hồng, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, bỗng cúi đầu nhét vào miệng.
”Khá lắm! Như này cũng quá là thảm rồi!” Dương Cửu Lang lắc đầu vô cùng thông cảm.
Đột nhiên Trương Vân Lôi quay đầu nhìn hắn: ”Còn ngươi nữa! chuyện của hai chúng ta vẫn chưa xong đâu, ngươi…”
Nói đến đây, Trương Vân Lôi chỉ về phía bát ớt trên bàn, Dương Cửu Lang lập tức hít sâu một hơi, vừa định thầm than một câu mình sống không thọ nữa rồi thì lúc này Cửu Hàm đột nhiên vội vàng xông vào phòng.
”Thiếu gia!”
”A ha!” Dương Cửu Lang như nhìn thấy cứu tinh, vội vàng đi đến bên cạnh Cửu Hàm, mỉm cười kích động: ”Sao vậy Cửu Hàm? Trời sập à!”
”Không đến mức đó.” Đổng Cửu Hàm lắc đầu, tới gần hắn nhỏ tiếng nói: ”Là thứ mà ngài sai ta đi xem ấy, có kết quả rồi!”
”Thật sao!” Dương Cửu Lang trợn mắt, vội vàng xoay người nói với Trương Vân Lôi: ”Mối thù đó ngươi cứ ghi lại đi, ta với Cửu Hàm còn có việc phải bàn, khi nào về ta nhất định sẽ ăn hết cái bàn này cho ngươi luôn!”
Nói rồi không đợi Trương Vân Lôi trả lời, vội vàng đẩy Đổng Cửu Hàm đi, Quách Kỳ Lân nhìn hắn cứ thế mà bỏ đi, vội đứng lên ngoắc tay với hắn: ”Này! Còn ta nữa mà! Huynh đưa ta theo với!”
”Mang cái đầu con đó! Mau ăn cho ta!” Trương Vân Lôi túm hắn về ghế, sau đó bưng hết rau trên bàn đổ vào trong chén của hắn.
Bên này Dương Cửu Lang vẫn kéo Đổng Cửu Hàm chạy ra khỏi phòng ngủ, lại đi xa hơn một chút, cả đoạn đường về đây Đổng Cửu Hàm chạy mệt muốn chết rồi, hít một hơi sâu, móc một tờ giấy từ trong ngực ra, vừa định công bố kết quả với hắn, đột nhiên Dương Cửu Lang lại ấn tay hắn xuống: ”Đợi chút!”
Đổng Cửu Hàm ngơ ngác, nhìn hắn với vẻ không hiểu: ”Sao vậy?”
Dương Cửu Lang căng thẳng nuốt nước bọt: ”Ngươi đừng công bố ngay như vậy, ít nhiều cũng phải gợi ý cho ta chứ, để ta chuẩn bị tốt tâm lý.”
”Nhưng ta cũng chưa có đọc mà.” Đổng Cửu Hàm nói, nghĩ tới nghĩ lui rồi lại hỏi hắn: ”Hay là ta nhìn trộm trước một chút nha?”
”Được rồi được rồi.” Dương Cửu Lang hít sâu mấy hơi, coi như đã chuẩn bị tâm lý xong, từ từ buông tay Đổng Cửu Hàm ra: ”Đọc đi.”
Đổng Cửu Hàm thở dài bất đắc dĩ, giơ giấy lên thì thầm: ”Trương…”
”Đợi đã!” Dương Cửu Lang lại đè tay hắn xuống, thở mạnh một hơi, hốt hoảng lắc đầu: ”Không được, ta vẫn sợ lắm!”
Dưới bầu trời này thế mà vẫn có chuyện khiến thiếu gia nhà hắn sợ hãi, Đổng Cửu Hàm bật cười, an ủi hắn: ”Không sao đâu thiếu gia, dù sao thì sớm muộn gì cũng phải xem kết quả này mà phải không?”
Dương Cửu Lang nhíu chặt mày: ”Ngươi không hiểu đâu, ta thật sự thích cậu ấy, thật sự thật sự không muốn buông tay.”
Hắn nói câu này rất nghiêm túc, làm cho Đổng Cửu Hàm cũng bắt đầu căng thẳng theo, lỡ đâu bói ra tướng mệnh không hợp, vậy chẳng phải là thiếu gia nhà hắn phải nhịn đau cắt thịt hay sau? Như vậy quá đáng thương!
”Chuyện gì đến cũng phải đến!” Dương Cửu Lang cắn răng hạ quyết tâm: ”Đọc!”
Lần này đổi lại là Đổng Cửu Hàm căng thẳng, run rẩy giơ giấy lên, thật tình cờ, trên tờ giấy đầu tiên viết phân tích số mệnh của hai người, kết quả cuối cùng đều bị đẩy sang tờ thứ hai!
”Trương, Trương Trương Trương….” Đổng Cửu Hàm đã bắt đầu cà lăm ngay từ chữ đầu tiên, Trương cả buổi trời cũng không đọc được chữ thứ hai, lần này đến lượt Dương Cửu Lam mất kiên nhẫn, vỗ hắn một cái nói: ”Đọc luôn kết quả đi!”
Đổng Cửu Hàm gật đầu, vừa định lật qua tờ thứ hai, đột nhiên tim đập dồn dập, hô hấp không thông, Đổng Cửu Hàm thật sự chịu không nổi, nhét giấy vào ngực Dương Cửu Lang: ”Thôi tự người xem đi!”
”Ta không dám! Ngươi xem đi!” Dương Cửu Lang lập tức đẩy ngược về cho hắn.
Đổng Cửu Hàm lập tức đẩy qua: ”Ta cũng không dám! Người đi!”
”Ngươi đi!”
”Người đi!”
”Gì vậy? Đưa ta đi!”
Đột nhiên ở giữa có một bàn tay duỗi ra cướp lấy tờ giấy, hai người vội vàng quay đầu lại nhìn, đẩy tới đẩy lui tờ giấy cũng nhăn nhúm lại, Trương Vân Lôi kỳ quái nhìn hai người bọn họ một chút, mở tờ giấy ra, cất giọng thì thầm.
”Phúc tinh quý nhân, có thể ngăn cản thiên sát.” . đam mỹ hài
Trương Vân Lôi nhướng mày: ”Cái này nghĩa là sao?”
Hai người đối diện đã sợ đến choáng vàng, trừng mắt há miệng, nhìn chòng chọc vào Trương Vân Lôi, đứng tại chỗ không nhúc nhích, không biết trôi qua bao lâu, đột nhiên cùng nhau hét lên!
”A a!!”
Trương Vân Lôi lật đật bịt tai lại, nhìn bọn họ với ánh mắt kỳ quái: ”Mấy người làm gì vậy?”
Hai người kia bất chấp phản ứng của y, kích động nhìn về phía đối phương, giang hai tay ra, vững vàng ôm một cái, đột nhiên Dương Cửu Lang mỉm cười lao tới chỗ Trương Vân Lôi, ôm chặt lấy hai chân của y, xoay mấy vòng.
”Á!!” Hai chân bay lên không trung, Trương Vân Lôi sợ hãi vội vàng níu lấy áo Dương Cửu Lang, ra sức đánh lên vai hắn: ”Ngươi làm gì vậy! Mau thả ta xuống!”
Dương Cửu Lang mắc điếc tai ngơ, vẫn ôm y thật chặt, ngẩng đầu mỉm cười nhìn y, vành mắt lại từ từ đỏ lên, Trương Vân Lôi thấy lạ lùng: ”Rốt cuộc là ngươi làm sao?”
”Không có gì.” Dương Cửu Lang lắc đầu, một giọt nước mắt chậm rãi trượt khỏi khóe mắt.