“Xin lỗi,” nó thở phì phà phì phò. “Mình không ngăn nó nổi.”
“Bồ đi theo mình hả?” Charlie hỏi, nó mừng húm khi gặp Benjamin.
“Không hẳn vậy. Mình chỉ đưa con Hạt Đậu đi dạo. Mình nghĩ chắc nó ngửi thấy mùi của bồ.”
Rồi Benjamin nhìn trân trối vô cái bao đen thùi lùi: “Trong đó có cái gì vậy?”
“Quà sinh nhật của bồ,” Charlie nói, “nhưng bồ sẽ phải phụ mình khiêng cái bao này. Nó nặng tới cả tấn.”
“Chà, Cái gì đây? Không, đúng ra mình không nên hỏi,” Benjamin nói, vẻ bẽn lẽn.
Charlie đành phải thú nhận rằng có một món bí hiểm khác trong bao, nhưng sau khi liếc vụt qua một cái, Benjamin bảo ngay rằng nó sẽ chẳng bận lòng tí nào nếu hồi nữa chỉ nhận được cái hộp giấy nhỏ, thay vì cái thùng kim loại to.
“Mua quà chỗ đó thì ngộ thật,” Benjamin vừa nhận xét vừa quay lại liếc cái nhà thờ lừng lững.
“Mình không nghĩ là sẽ kiếm mua quà ở đó,” Charlie nói. “Mình tới đó chỉ để kiếm tấm hình con Hạt Đậu.”
Nó kể cho Benjamin nghe về người phụ nữ bán sách và cái thùng bí mật mà nhà phát minh lười đã gởi cho cô ấy.
Mỗi đứa xách một quai, hai thằng bắt đầu tha cái bao đen về nhà. Chúng không nhận ra là mình đang bị theo dõi. Nếu chúng mà nhìn sau lưng, chắc hẳn sẽ thấy một thằng bé tóc đỏ lẹ như chồn, cải trang vụng về thành một ông già, đang núp sau những bậu cửa và trườn theo chúng.