Ông làm theo lời dặn dò của Tư Tuân, dẫn theo một số bác sĩ giỏi nhất từ hành tinh chính, đều có nghiên cứu sâu về tinh thần lực, họ sẽ kiểm tra thân thể của Nguyễn Thu tỉ mỉ chi tiết hơn.
Nguyễn Thu ngồi trên sô pha nhìn quanh: “Cậu không ở đây ạ?”
Đường Khiêm đáp: “Ông chủ có việc bận nên không thể đến.”
Đường Khiêm hầu như không bao giờ rời khỏi Tư Tuân, nếu đi được, có lẽ y sẽ đích thân đến.
Bác sĩ quan tâm hỏi han: “Dạo này có cảm giác khó chịu gì không?”
Đã xét nghiệm máu rồi, xét về sức khỏe thì Nguyễn Thu không có gì bất thường, cũng không có dư lượng thuốc cấm. Truyện Tổng Tài
“Không ạ,” Nguyễn Thu lắc đầu, “Đều bình thường ạ.”
Khi kiểm tra tinh thần lực lại lần nữa, kết quả giống hệt lúc ở phòng y tế, giới hạn lại tăng thêm nửa khoảng.
Ngoài ra, Nguyễn Thu cũng làm kiểm tra tốc độ tiêu hao tinh thần lực, tương tự như trò chơi nhỏ trong khoang mô phỏng chân thực.
Nhân đây, cậu cũng kể về chuyện đau ngực trước đây.
Mấy bác sĩ đều vây quanh cậu, ghi lại tốc độ hồi phục tinh thần lực.
Cặp song sinh cũng ở đó, an tĩnh ngồi sang một bên, cũng chăm chú quan sát.
Vẻ mặt của Bắc Tuyết không đẹp lắm, cố gắng nhẫn nhịn để không quăng mấy tên bác sĩ chướng mắt ra ngoài.
Trước đây họ cũng ở viện nghiên cứu, cũng thường xuyên bị vây quanh kiểm tra như vậy, tình hình của Nguyễn Thu bây giờ cũng giống hệt.
Rất nhanh, đã có kết quả kiểm tra tốc độ khôi phục tinh thần lực.
“Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy tình huống thế này đấy,” Bác sĩ suy tư nói: “Có lẽ kết cấu hình thành tinh thần lực của cậu khác với người bình thường.”
Không phải ngẫu nhiên mà con người trong thiên hà này có được tinh thần lực, nghe nói được tạo ra bởi một từ trường đặc biệt.
Từ trường tác động lên toàn bộ thiên hà, thế nên nếu ai sinh ra trong thiên hà, hơn nữa sống ở đây lâu dài thì kết cấu tinh thần lực tất cả đều như nhau, ai cũng vậy.
Nhưng theo tình hình hiện tại của Nguyễn Thu, chắc cậu rất đặc biệt.
“Liệu có vấn đề gì không?” Đường Khiêm âu lo hỏi: “Tinh thần lực tăng lên là chuyện nhỏ, ảnh hưởng sức khỏe thì không tốt.”
Đến bây giờ, Tư Tuân không còn quan tâm đến thiên phú của Nguyễn Thu nữa, khỏe mạnh mới là điều quan trọng nhất.
Mấy bác sĩ tiếp tục quan sát, xem lại kết quả kiểm tra nhiều lần, rồi nói rất nhiều thuật ngữ mà Nguyễn Thu nghe chả hiểu gì sất.
Cuối cùng, một bác sĩ nói: “Tạm thời không có ảnh hưởng gì, chỉ là thể chất của cậu quá yếu, nếu về sau tinh thần lực tăng quá nhanh, có lẽ sẽ gặp phải triệu chứng thân thể khó chịu như trước đó.”
Thể chất và tinh thần lực của Nguyễn Thu không tương xứng, chỉ mỗi điều này cũng khác với người ta rồi.
Theo lẽ thường, tinh thần lực được hình thành từ khi mỗi người sinh ra, và khi không ngừng tăng lên, thể chất và sức khỏe cũng sẽ luôn tăng theo, lấy đó để chống đỡ cho tinh thần lực.
Tóm lại, tình huống của Nguyễn Thu rất đặc biệt, nếu lần này không nhờ cậu tự phát hiện ra lạ thường, nếu có kiểm tra thì cũng sẽ rất khó phát hiện.
Cũng may thân thể khó chịu đã trở thành một cảnh báo trước khiến tinh thần lực ngừng tăng lên, cơn đau ngực mấy lần trước của Nguyễn Thu đã chứng tỏ điều đó.
Còn về tại sao tinh thần lực lại tăng lên, sẽ đạt tới cấp nào, vẫn không biết được.
Đường Khiêm nghe vậy thoáng thở phào nhẹ nhõm, nhờ bác sĩ kê một số chất bổ sung dinh dưỡng để Nguyễn Thu mang theo bên mình uống bất cứ lúc nào.
“Con nhớ chú ý sức khỏe,” Ông căn dặn, “Nếu không khỏe thì nói cho ông biết ngay, ông chủ hay bận rộn nên có đôi khi sẽ không kịp xem tin nhắn.”
Hành tinh Harlem ở khá xa, bác sĩ đâu thể đi theo cậu mỗi ngày được, sẽ bị những người khác chú ý.
Chỉ cần Nguyễn Thu gửi tin nhắn, Đường Khiêm sẽ dẫn bác sĩ đến ngay, mở vài bước nhảy lượng tử cũng đâu có gì to tát.
Nguyễn Thu nghiêm túc gật đầu, tiện thể vờ như vô tình hỏi tình hình hiện tại của Tư Tuân.
“Gần đây cậu thế nào ạ? Có gặp phải chuyện khó hay người khó giải quyết gì không ạ?”
Trong khoảng thời gian hiện tại lẽ ra nhân vật chính đã xuất hiện mới đúng chứ nhỉ? Nhưng Nguyễn Thu chẳng có chút manh mối nào cả, cũng không phát hiện ra ai khả nghi.
Đường Khiêm đáp: “Mọi thứ đều ổn, con hãy yên tâm.”
Muốn hỏi nữa mà không hỏi được, Nguyễn Thu đành bỏ cuộc.
Kiểm tra thân thể xong thì cũng đến giờ tan học tiết tự học buổi tối, trong tinh hạm có đầy đủ nhà bếp và đầu bếp, Đường Khiêm dứt khoát sai người chuẩn bị bữa tối cho Nguyễn Thu, sau đó đưa cậu về ký túc xá.
Lúc rời đi, Đường Khiêm nhanh chóng trở lại rồi mở bước nhảy lượng tự lần nữa.
Sau khi về hành tinh chính, ông báo cáo tình hình với Tư Tuân ngay tức thì.
“Sức khỏe không sao là tốt rồi,” Tư Tuân suy tư nói: “Nếu lại có gì lạ nữa, hay là đón thằng bé về đi.”
Đợi chừng nào sức khỏe và tinh thần lực ổn định thì hẳn quay lại, tốt nghiệp muộn một chút cũng không sao.
Nguyễn Thu đang ở hành tinh Harlem nên không tiện chăm sóc cậu cẩn thận.
“Hay là… Biết đâu cậu chủ nhỏ có thể đánh thức Bạch Điểu?” Đường Khiêm thận trọng hỏi.
Ông biết Tư Tuân để ý, và đây cũng là một trong những mục đích y đưa Nguyễn Thu đến hành tinh Harlem.
Nếu Nguyễn Thu thực sự có thể lấy lại cơ giáp mà Tư Huỳnh từng sử dụng, cậu sẽ không cần phải ở lại học viện Harlem lâu hơn nữa.
“Cứ đợi đã,” Tư Tuân thở dài, “Đừng nóng vội.”
Không ai có thể đánh thức Bạch Điểu một lần nữa, chỉ cần nó còn ở lại học viện Harlem thì nó chẳng khác gì đồ bỏ đi.
Lúc này, Lan Đạc gửi yêu cầu gọi video.
Tư Tuân nhận cuộc gọi, hình bóng quen thuộc của Lan Đạc xuất hiện trong màn hình chiếu.
“Thưa ngài,” Lan Đạc báo cáo: “Hoa Hồng Tinh có động thái lạ.”
Quân đội Liên Minh đã phát hiện dấu vết di chuyển trên tuyến đường hàng không tinh tế, sau khi so sánh, nó đến từ Hoa Hồng Tinh.
“Hoa Hồng Tinh là hang ổ thứ hai của tinh tặc, lúc trước chắc chắn bọn họ đã ẩn nấp ở đó.”
Nhưng hướng mục tiêu của dấu vết không phải là hành tinh Griffin, mà là hành tinh Harlem.
Đến Harlem… Mục đích của Tập Uyên là gì khỏi cần nói cũng biết.
Đường Khiêm hừ lạnh: “Tà tâm chưa chết*.”
*Kẻ xấu vẫn chưa từ bỏ ác tâm của mình, vẫn sẽ tiếp tục thực hiện mục đích xấu.
“Tiếp tục truy bắt,” Tư Tuân sắc mặt không đổi, “Để xem rốt cuộc hắn muốn làm gì.”
Lan Đạc thưa vâng, sau khi chào với màn hình thì tắt liên lạc.
Có thể tìm kiếm quỹ đạo di chuyển chứng tỏ tinh hạm vẫn chưa rời đi quá lâu, Lan Đạc sai người dùng tốc độ nhanh nhất truy tìm, hai ngày sau rốt cuộc tìm được tinh hạm nghi ngờ là của tổ chức tinh tặc.
Cả tinh hạm đen kịt, vỏ ngoài không có logo, cũng không di chuyển trên tuyến đường bình thường.
Lan Đạc ra lệnh: “Ngăn bọn họ lại.”
Phi thuyền của quân Liên Minh xuất hiện, tinh hạm màu đen dường như muốn chạy trốn, nhưng vẫn bị mấy phi thuyền vây chặn.
Chưa xác nhận đúng thân phận, quân Liên Minh không thể tùy tiện tấn công, mà chỉ mời tinh hạm cho hạ cánh ở khu neo đậu.
Sau khi phát ra hai lần cảnh cáo, tinh hạm rốt cuộc nghe theo từ từ mở ra khu neo đậu phía bên sườn.
Song, khi quân Liên Minh được trang bị vũ trang đầy đủ tiến vào tinh hạm, lại không tìm được bằng chứng nào chứng minh có liên quan đến tinh tặc bên trong.
Đây chỉ là một tinh hạm thương vụ bình thường, vận chuyển một số hàng hóa, có giấy thông hành, vì sợ bị tinh tặc đánh cướp trên đường nên ngụy trang vẻ ngoài tinh hạm thành thế này, không đi đường bình thường.
Quân Liên Minh kiểm tra đi kiểm tra lại, ngay cả phòng chứa năng lượng cũng kiểm tra một lần nhưng vẫn không phát hiện ra có gì bất thường.
Họ đành bất lực trở về, đành phải trơ mắt nhìn tinh hạm rời đi.
Sau khi nghe cấp dưới báo cáo, Lan Đạc cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Để đảm bảo an toàn, anh liên lạc với quân đồn trú của hành tinh Harlem, yêu cầu họ chú ý hơn đến việc tuần tra và kiểm tra các phi thuyền qua lại.
Lan Đạc còn uyển chuyển nhắc nhở và gợi ý rằng Nguyễn Thu đang ở trên hành tinh Harlem, những tên tinh tặc tập kích Song Loan Tinh lần trước vẫn chưa bị bắt, nếu cần sự giúp đỡ của quân Liên Minh, họ sẽ đến đó bất cứ lúc nào.
Song, mối quan hệ giữa Tư Tuân và Hạ Tư Phổ ngày càng trở nên bế tắc, quân đồn trú và quân Liên Minh cũng không mấy hợp nhau, sẽ không đồng ý đề nghị của Lan Đạc.
🍰🍰🍰
Ba ngày sau, trong phòng nghỉ của một phi thuyền nhỏ, Tập Uyên cúi đầu lướt máy liên lạc, hỏi: “Mở bước nhảy lượng tử phải tốn bao nhiêu năng lượng?”
“Em chưa tính, nhưng hình như rất nhiều, lại còn phải dùng máy vận chuyển nguồn năng lượng chuyên nghiệp nữa.” Khang Song Trì nhìn hắn hai lần, “Boss, anh hỏi cái này làm gì?”
Theo như cậu ta biết, trước mắt chỉ có chủ tịch Liên Minh thích dùng bước nhảy lượng tử để đi thôi.
Tập Uyên vẫn không ngẩng đẩu, chỉ nói: “Tò mò.”
Nguyễn Thu không gửi tin nhắn cho hắn, chắc là vẫn đang trên lớp.
Phi thuyền tiếp tục chạy, dần dần đến điểm hạ cánh của hành tinh Harlem.
Nơi đây có rất nhiều quân nhân của quân đồn trú đang tuần tra ở đây, kiểm tra từng giấy thông hành một, cơ bản sẽ chẳng có tên nhập cư trái phép nào đến đây chịu chết.
Đến lượt phi thuyền, người trong khoang điều khiển bình tĩnh lấy ra một tờ giấy thông hành, nhét nó vào cổng vào.
Không lâu sau, giấy thông hành đã thông qua kiểm tra, còn được trả lại nguyên vẹn.
Phi thuyền thuận lợi vào hành tinh Harlem.
Lúc này, Nguyễn Thu vừa tan học.
Cậu không xem tin nhắn mà bận làm bài tập, nhân tiện dạy luôn cặp song sinh.
Vào tầm bảy giờ tối, tiếng báo động đột nhiên vang lên trên đài phát thanh.
“Phát hiện dấu vết xâm nhập, xin vui lòng cùng nhau đến tòa giảng dạy hoặc đi cùng bất kỳ giáo viên nào, xin đừng ở bên ngoài.”
Tiếng báo động vang lên ba lần, Nguyễn Thu nghĩ đến Tập Uyên ngay tắp lự.
Dấu vết xâm nhập… Chẳng lẽ anh ấy đến học viện rồi sao? Nguyễn Thu lặng lẽ gửi tin nhắn cho Tập Uyên, muốn hỏi tình hình của hắn.
Gần đây có mấy phi thuyền của quân đồn trú đang tuần tra gần học viện, khi vừa nhận được tin tức bèn tới, phong tỏa các nơi, bảo vệ học viện.
Tập Uyên không trả lời, Nguyễn Thu tạm thời không thể rời khỏi phòng học, càng ngày càng lo lắng.
Cho đến khi phát thanh lại vang lên: “Đã loại bỏ mối nguy, xin trở lại bình thường.”
Nguyễn Thu lập tức ra khỏi phòng học, đứng ở hành lang nhìn xuống.
Sắc trời tối đen, phía dưới không gian trống trải sáng trưng, có mấy người bị quân đồn trú bắt được, đang định đưa đi.
Khoảng cách quá xa, Nguyễn Thu không thấy rõ khuôn mặt người của những người đó, trong đó có một người vóc dáng rất cao, bóng lưng thật sự khá giống Tập Uyên.
Cậu cực kỳ lo lắng, muốn đi xuống nhìn một chút, lại bị cặp song sinh ngăn lại.
“Tiểu Thu, tan học rồi,” Bắc Tuyết gọi: “Nên về thôi.”
Trong mắt cặp song sinh, Nguyễn Thu không nên quan tâm những chuyện bên dưới.
Cặp song sinh có thể dùng máy liên lạc gọi cho Đường Khiêm bất cứ lúc nào, Nguyễn Thu không muốn bị họ nghi ngờ, đành phải nói: “Đi nào.”
Cậu cố gắng che giấu cảm xúc thăng trầm của mình, suốt đường đi cúi đầu im lìm.
Trở lại ký túc xá, chỉ có ba người họ trong hành lang vắng vẻ.
Cặp song sinh về phòng của họ, Nguyễn Thu mở khóa và vào phòng.
Trong phòng rất tối, cậu đang định bật đèn thì đột ngột có người ôm chầm lấy cậu từ sau lưng.
Thân nhiệt cao truyền xuyên qua lớp quần áo, một bàn tay che miệng của Nguyễn Thu, ngăn không cho cậu phát ra tiếng.
“Suỵt” Giọng nói khàn khàn quen thuộc kề gần bên tai: “Đừng sợ.”