Một tiếng phì cười làm cậu giật mình, chỉ thấy Văn Tuấn Huy đang cúi người cười hai tay giơ lên, “Thật xin lỗi, không nhịn nổi.”
Mặt Lý Thạc Mẫn đỏ lựng như quả cà chua, khóe miệng giật giật.
Kim Mẫn Khuê… Con mẹ nhà cậu!
Đối với đàn ông thì vấn đề này là thứ không chịu nổi đả kích nhất, đó là thứ còn quan trọng hơn cả mặt mũi. Cho nên bị Kim Mẫn Khuê nói như vậy, mãi đến trước khi lên giường ngủ Lý Thạc Mẫn vẫn không thèm nói với hắn một câu. Kim Mẫn Khuê nói thì cũng nói rồi, may mà chưa mất hết lương tâm, toàn bộ đồ vệ sinh cá nhân cho Lý Thạc Mẫn đều được hắn chuẩn bị đầy đủ. Thấy áo ngủ của mình giống hệt như bộ đồ Kim Mẫn Khuê đang mặc, đến cả bàn chải và dép đi trong nhà cũng vậy, mí mắt Lý Thạc Mẫn giật giật cả buổi, sao tất cả những thứ này đều khiến cậu cảm thấy tên kia âm mưu đã lâu thế này, cơ mà dù tò mò đến ngứa ngáy trong lòng nhưng Lý Thạc Mẫn vẫn cố nhịn không hỏi rõ.
Chỉ là lúc tắm xong bất đắc dĩ mặc cái quần lót kia vào, cảm giác hơi rộng ở bên dưới làm Lý Thạc Mẫn không nhịn được phải chửi thề.
Con mẹ nó cái thế giới khốn kiếp này, ai nói người nước ngoài không lớn? Cái tên kia chỉ lớn lên ở nước ngoài thôi mà XX còn lớn hơn không chỉ một chút kia kìa!
Phiển muộn mặc áo ngủ rồi mở cửa đi ra ngoài, đèn trong ký túc xá đã tắt, chỉ có ánh sáng hơi mờ phát ra từ đèn bàn của Kim Mẫn Khuê. Cậu liếc nhìn đôi cẩu nam nam nọ, không nhìn thì thôi vừa nhìn một cái đã muốn đui con mắt, giữa mùa hè nóng nực thế này, tuy có điều hòa nhưng cũng không cần phải ôm chặt như vậy chứ hả?
Bỏ qua bỏ qua đi, Lý Thạc Mẫn đau lòng lắc đầu.
Sau khi quan tâm xong chuyện của người khác, quay đầu lại nhìn cái người đang tựa vào thành giường đọc sách, Lý Thạc Mẫn bắt đầu thấy khó xử, hai tên không biết xấu hổ này ngủ chung với nhau thì thôi đi, nhưng còn cậu với Kim Mẫn Khuê ấy mà, cho dù đại khái là hình như bọn họ đã bắt đầu hẹn hò, nhưng chỗ này không phải là vách tường, không phải là nhà xe, lại càng không phải là trên ghế, đây chính là một cái giường thứ thiệt, cái giường tượng trưng cho trinh tiết!
Lý Thạc Mẫn cảm thấy nếu lên giường là đời cậu coi như xong.
Không đúng, phải là nếu lên giường ngủ thì cậu xong đời luôn.
Đến cùng phải làm sao đây? Trong khi Lý Thạc Mẫn còn đang cố nghĩ kế xoay sở thì người nọ đã đặt sách lên tủ đầu giường, nở nụ cười như có như không nhìn cậu.
Phải nghĩ ra kế sách vẹn toàn, tuy rằng đưa đầu cũng bị chém mà rụt đầu cũng bị chém, nhưng cậu đâu có ngu, chẳng lẽ lại không biết cách đi vòng qua ư, làm gì phải đứng im cho người ta chém vậy.
“Nè.” Lý Thạc Mẫn hằng giọng, không dám nhìn Kim Mẫn Khuê mà đưa tay chỉ chỉ cái bàn bên cạnh, “Đêm nay tôi ngủ ở chỗ này cũng được, dù sao cũng không ngủ được mấy.”
Kim Mẫn Khuê không trả lời, chỉ ngoắc tay ra hiệu, “Lại đây.
Ông đây có ngu mới qua đó!
“Tôi ngủ ở đây.” Lý Thạc Mẫn cứng đầu cứng cổ cố gắng ra vẻ kiên định, “Hai chúng ta ngủ cùng giường rất bất tiện.”
Kim Mẫn Khuê vẫn năm trên giường, giọng điệu dứt khoát hơn lúc trước, “Lại đây!”
“Tôi nói tôi ngủ ở đây được rồi!” Thấy Kim Mẫn Khuê có vẻ khó chịu, cơn nóng tính của Lý Thạc Mẫn cũng nổi lên, ngồi phịch xuống ghế, rất có khí thế kiểu ông cứ ngồi đây đấy nhà ngươi làm gì được nào.
“Em không lại đây cũng được.” Kim Mẫn Khuê nhìn cậu một lúc, bật cười, “Nhưng tôi nói nếu hai người kia tỉnh dậy nhìn thấy cái gì tôi sẽ không can thiệp được đâu.”
“Cậu!” Lý Thạc Mẫn chán nản, cậu không thể đứng lên được, lần khiêu khích này sinh ra trong lòng cậu ý muốn phản nghịch, cậu nhất định phải đối chọi với người này.
Nắm đấm trên bàn siết chặt, mở to mắt nhìn người kia, tia lửa văng tung tóe.
Dường như Kim Mẫn Khuê vẫn mãi mãi giữ cái dáng vẻ ung dung như vậy.
Ung dung, ung dung cái con khỉ!
Hai người một người trên giường một người ngồi ở ghế cứ giảng co như vậy một hồi lâu, không ai chịu ai, Từ Minh Hạo đột nhiên khẽ kêu lên một tiếng, âm thanh này khiến đầu óc đang sung huyết của Lý Thạc Mẫn tỉnh táo lại một chút, nghĩ đến hai người ở giường bên kia còn ngủ say không biết tình hình, bây giờ mà bại lộ thì ai cũng khó xử, huống chi cái tên khốn này chuyện gì cũng dám làm, nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng đành chịu thua.
Chắc tổ tông tám đời của mình đều nợ hẳn ta quá.
Lý Thạc Mẫn tức giận quay đầu lại, nhắm mắt yên lặng hít một hơi thật sâu, đợi bất mãn trong lòng nguôi dần cậu mới đứng lên đi về phía kia, vừa đi vừa hằm hằm nhìn người nọ, chỉ thấy cậu lại gần một bước thì nụ cười trên mặt người kia cũng sâu hơn một chút.
Trong lòng Lý Thạc Mẫn tỏa ra cảm giác thất bại nồng nặc, dường như mỗi bước chân đều dẫn cậu đi xa khỏi quyền tự kiểm soát cuộc sống của mình.
Sớm muộn gì cũng sẽ thoát khỏi đây thôi, cậu không cần buồn lo vô cớ.
Kim Mẫn Khuê thấy Lý Thạc Mẫn đi tới bèn vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, Lý Thạc Mẫn không để ý tới hắn, không nói không rằng đi tới mép giường bên kia, trên giường chỉ có vẻn vẹn một chiếc chăn mỏng, Lý Thạc Mẫn không suy nghĩ nhiều, co người nắm sát mép giường. Tuy giường đơn không lớn nhưng cậu nằm thế này cho nên khoảng trống giữa hai người vẫn còn kha khá vị trí, Lý Thạc Mẫn cứ năm như vậy để lại cho Kim Mẫn Khuê một bóng lưng xa cách.
Vậy đi, tình hình đã ra khỏi tầm kiểm soát rồi đừng gây thêm sự cố nữa.
Nằm quay lưng về phía Kim Mẫn Khuê nhưng Lý Thạc Mẫn vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng kia, tuy rằng đã qua hồi lâu rồi mà không thấy người phía sau có động tác gì, nhưng trái tìm cậu vẫn không thể thả lỏng được.
Thời điểm cậu căng thẳng đến nỗi lòng bàn tay rịn đầy mồ hôi, người nọ bắt đầu chuyển động, Lý Thạc Mẫn thót tim, bối rối suy nghĩ lúc này mình nên thúc một cùi chỏ hay đá hẳn ta một cái, hồi hộp tới nỗi lưng cũng căng ra thành một đường thẳng.
Nhưng cậu chỉ nghe được một tiếng “Cạch” nhẹ nhàng, ánh sáng hơi mờ trong phòng đã tắt, tầm mắt chìm vào một vùng bóng tối.
Hóa ra chỉ là tắt đèn, tự bực bội bản thân vì nghĩ thần nghĩ quỷ, trái tim cũng đập chậm dần nhưng đâu đó còn mang theo cảm giác hụt hẵng khó có thể hình dung.
Lý Thạc Mẫn bĩu môi thầm mắng, hụt hẵng cái con khỉ.
Được rồi, ngủ đi, ngủ một giấc tỉnh lại mọi việc đã qua.
Thở dài một tiếng chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, vào giây phút cậu gỡ bỏ phòng bị bắt đầu nhằm mắt lại, trên lưng đột nhiên cảm nhận được một bàn tay, ngay lúc Lý Thạc Mẫn chưa kịp phản ứng thì cơ thể cậu đã bị kéo mạnh vào giữa giường, trời đất quay cuồng một hồi, đợi tới khi dừng lại Lý Thạc Mẫn mới nhận ra mình đã bị Kim Mẫn Khuê đè chặt dưới thân. Cả căn phòng chìm vào bóng tối không thấy nổi năm đầu ngón tay, trong ánh trăng mờ ảo Lý Thạc Mẫn cảm giác một chiếc chăn mỏng được phủ lên cơ thể hai người, một tia sáng cũng không không lọt vào nổi, chỉ nghe thấy nhịp thở dồn dập của người nọ.
“Kim Mẫn Khuê!” Lý Thạc Mẫn bừng tỉnh khỏi cơn choáng váng, cậu hoảng hồn khẽ run rẩy, thì thào, “Làm gì thế, mau đứng lên!”
“Không.”
Lý Thạc Mẫn có thể cảm giác được hơi thở ướt át khi hắn nói chuyện, phả đúng vào bờ môi cậu, cảm giác nguy hiểm trước nay chưa từng có tràn ngập toàn thân, trực giác nói rằng không thể để sự việc tiếp diễn được, vì vậy cậu vội vàng dùng cả tay và chân đẩy đẩy người kia, cố gắng đẩy hắn ra khỏi người mình.
“Cậu mau đứng dậy…Ưm…”
Chỉ là câu kháng cự thứ hai còn chưa kịp nói xong, bờ môi đã bị nụ hôn kia khóa chặt, tất cả ngôn ngữ đều bị người kia nuốt vào, đầu lưỡi bị mút đến tê dại, quấn quít lâu đến nỗi toàn bộ sức lực của cậu đều biến mất.
Buông bờ môi bị hôn đến sưng đỏ của Lý Thạc Mẫn ra, Kim Mẫn Khuê khẽ nỉ non
“Thạc Mẫn…”
Lúc này đầu óc của Lý Thạc Mẫn hoàn toàn không thể suy nghĩ nổi, cậu gần như chỉ dùng ý niệm để trả lời.
“Ừ…?”
Kim Mẫn Khuê tóm lấy cảm cậu, toàn thân tỏa ra hơi thở độc chiếm mãnh liệt.
“Cho anh đi.”
“! “
Trong bóng tối, Lý Thạc Mẫn đang mơ hồ đột nhiên mở to mắt.
…*Còn tiếp*….