“Cung tổng, chúng ta mau vào trong thôi.” Trợ lý của anh lên tiếng hối thúc.
Anh nhàn nhạt ừm một tiếng, định bước vào trong thì tiếng còi xe vang lên, anh đưa mắt nhìn chiếc xe đó, sau khi chiếc xe đó chạy đi, anh đã vô tình nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở bên kia đường.
Đôi mắt phượng của anh hơi nheo lại, trong lòng bất chợt khó chịu, anh nghiến răng, vội vàng băng qua đường.
“Cung tổng, anh đi đâu vậy?”
“Nói với bọn họ tôi không đến được, bảo bọn họ lần sau đến tìm tôi, không thì hợp đồng này không cần ký nữa.” Anh vội vàng nói.
Trong lúc đó, ở phía bên kia đường.
“Bà có quyền gì mà nói mẹ tôi như vậy? Rõ ràng bà mới là tiểu tam phá hoại gia đình người khác, bà không cảm thấy ngượng miệng khi nói là những lời nói sao? Bà có còn là con người nữa không vậy?” Cô hét lên, khiến cho mọi người đều bị lời nói của cô gây chú ý.
Trong lúc thẹn quá hoá giận bà ta đã tức giận tát cho cô một bạt tay.
“Chát!”
“Hỗn láo! Mày dám ăn nói với mẹ của mày như vậy hả?” Bà ta trừng to mắt, giọng nói chứa đầy sự phẫn nộ.
Dĩ Ái hai tay siết chặt những túi đồ, mái tóc che hết nửa khuôn mặt không nhìn rõ biểu cảm, cô cười nhưng lại như khóc: “Mẹ sao? Từ trước đến giờ tôi chỉ có một người mẹ ruột mà thôi, bà ấy đã qua đời từ lâu rồi. Bà chỉ là vợ của ba tôi thôi, vốn dĩ không liên quan gì đến tôi hết, bà cũng không có cái quyền gì để đánh, mắng tôi, bao nhiêu năm nay, đã đủ lắm rồi.”
“Sao cơ? Bây giờ mày đủ lông đủ cánh rồi nên không sợ tao nữa đúng không? Được, vậy để tao nói cho mày biết tao có cái quyền đó không.” Bà ta vung tay lên cao, lại tiếp tục muốn đánh Dĩ Ái.
Đột nhiên, có một người đàn ông bước đến ngăn bà ta lại, siết chặt cổ tay của bà ta khiến bà ta đau đớn.
“Á! Cung… Cung Trạch?” Bà ta vùng vẫy.
“Bà muốn làm gì?” Anh lạnh giọng, sát khí đằng đằng khiến bà ta bị doạ sợ.
“Hiểu… hiểu lầm thôi, tôi và Dĩ Ái đang nói chuyện vui vẻ kia mà, có phải không Dĩ Ái?”
Cung Trạch cười nhạt, đồng thời siết chặt tay bà ta như muốn bẽ gãy: “Còn muốn nói dối sao?”
Dĩ Ái sợ sẽ thật sự xảy ra chuyện nên cô vội lên tiếng: “Cung… Cung Trạch…”
Anh nghe thấy giọng cô can ngăn, bất đắc dĩ hất tay bà ta ra, giọng trầm thấp: “Chuyện này vẫn chưa xong đâu.”
Bà ta xoa xoa cổ tay mình, hừ lạnh một tiếng, sau đó liếc cô một cái rồi bước vào quán cà phê.
Dĩ Ái cúi đầu, cô nhỏ giọng: “Sao anh lại ở đây?”
Anh cau mày nhìn cô, ánh mắt đặt len hò má sưng đỏ còn in dấu tay của cô, trong lòng cảm thấy đau xót.
“Bà ta là mẹ kế của cô?” Anh nghi hoặc hỏi, anh chưa từng nghĩ cô và mẹ kế sẽ có mối quan hệ này, vì không lí nào ba cô lại mặc kệ không quản, dù sao cô cũng là con của vợ lớn kia mà.
Dĩ Ái vẫn cúi gầm mặt, môi mím chặt không nói một lời.
Đúng lúc, trợ lí của anh lái xe qua, anh nói: “Lên xe đi! Để tôi đưa cô về.”
“Anh không sợ bẩn xe sao?” Vì chuyện của đêm qua cô vẫn còn cảm thấy sợ hãi, hôm nay còn bị anh nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng cô thật sự không thể thản nhiên đối mặt với anh được.
“Lên xe!” Anh mất kiên nhẫn ra lệnh cho cô.
Nhưng cô vẫn không nhúc nhích, anh đành lấy đồ đạc của coi bỏ vào cốp xe, sau đó kéo cô vào ghế sau, thắt dây an toàn vào cho cô: “Nếu cô dám bước xuống, tôi sẽ bẽ chân của cô.”
Anh trầm giọng đe doạ cô, rồi đi vòng qua, ngồi ở ghế sau cùng cô.
Từ khi xe bắt đầu chạy cô đã không nói gì, cũng không dám cử động, dáng vẻ sợ sệt như một tiểu bạch thỏ, vô cùng nhỏ bé, vô cùng vô hại.
Anh chống tay lên cằm nhìn cô chằm chằm, một lúc sau mới hỏi: “Mẹ kế của cô… trước giờ luôn đối xử với cô như vậy sao? Ba cô ông ấy có biết không?”
Dĩ Ái không muốn trả lời câu hỏi của anh, cô sợ nhất là nhắc đến chuyện gia đình mình, cô cảm thấy rất xấu hổ, bởi vì những người khác đều được ba mẹ yêu thương, còn cô lại bị ruồng bỏ, từ lâu, nó đã trở thành một đám mây đen trong lòng cô, là điều mà cô luôn che giấu.
Nhưng qua biểu cảm tránh né của cô, anh dường như đã đoán ra được nên cũng không muốn khỏi thêm.
Chỉ là… anh phát hiện ra mình thật sự hiểu sai về cô rồi, xem ra ở Cố gia cô sống cũng chẳng dễ dàng gì.
Cơ mà, còn việc của đêm đó thì sao? Anh vẫn không thể nào chấp nhận được việc cô bỏ thuốc anh để ép anh cưới cô, lợi dụng đứa con để vào nhà họ Cung, cho dù là vì tiền hay vì yêu thì đó vẫn là một hành vi đê tiện và hèn hạ.
Cũng chính điểm mâu thuẫn đó khiến cho anh không hoàn toàn tin vào nhân phẩm của cô. Một cô gái bất chấp đúng sai để đạt được thứ mình muốn, mưu mô và thủ đoạn nhưng lại luôn tỏ ra thuần khiết, vô hại, như vậy quả thật đáng sợ.