Lục tổng lạnh mặt nhìn Giản Đồng, tần số người phụ nữ lầm bầm lầu bầu càng ngày càng thấp. Cho đến khi hoàn toàn an tĩnh, Lục tổng nhấc nhân đạp trên sàn nhà lạnh như băng, đi đến trước mặt cô, dừng lại.
Tay hắn đưa tới phía người cô, Giản Đồng theo bản năng nghiêng đầu né đi.
Một tiếng cười khẽ truyền vào trong lỗ tai “Tỉnh rồi?”
Giản Đồng có chút khó chịu, dù gì thì bản thân cũng phát bệnh rối loạn thần kinh.
Lục tổng cười nhạo một tiếng, một tiếng, một giây kế tiếp, trên trán Giản Đồng nóng lên, cô nghe được Lục tổng nói “Đừng tránh, tôi chỉ muốn hỏi cô một chút, vết sẹo trên trán cô sao mà có?” Đưa cô ra khỏi phòng bao, chính vì thấy vết sẹo này.
Hả?
Giản Đồng có chút mông lung, ngay sau đó tuỳ ý nói “Ngã”
“Ngã?”
“Chính là ngã”
Chính là, ngã, ha..
Mắt rũ xuống “Lục tổng có thể buông ra chưa?” Vết sẹo kia, cô không có thói quen để lộ trước mặt người khác, không có thói quen để cho người khác đụng vào, Lục tổng buông tay, nhìn người phụ nữ trước mặt, có chút gấp gáp muốn che kín vết sẹo kia, vội vã dùng tóc mái che lại vết sẹo trên trán.
“Rất để ý trên trán có sẹo?” Lục tổng khẽ cười một tiếng “Nếu đã để ý như vậy, tại sao không đi bệnh viện chỉnh hình loại bỏ nó?”
Nói xong, hắn không còn có hứng thú cùng người phụ nữ trước mặt đối thoại nữa, liền giơ chân đang chuẩn bị rời đi.
“Tôi bỏ tóc mái không phải vì vết sẹo này. Đời này không loại bỏ được”
Đột nhiên!
Lục tổng ngừng bước, yên lặng hồi lâu, thanh âm vô cùng trầm thấp ở phòng bao vang lên
“Đã từng, có một người phụ nữ, cô ấy cũng từng nói, vết sẹo trên trán kia, đời này đều không loại bỏ được, giữ lại tóc mái không phải vì muốn che kín vết sẹo kia”
Tim Giản Đồng nhảy lên một chút… Chính là bởi vì, chính cô trải qua, cho nên càng biết rõ, những lời này có bao nhiêu đau đớn.
“Người nói lời này, cô ấy là người anh yêu sao?” Chẳng biết tại sao, rõ ràng biết, với thân phận thấp bé của cô không nên nhiều lời, thời điểm lời nói ra, liền hối hận.
Giản Đồng, đừng quên, cô chỉ là một người từng giết người, từng ngồi tù!
“Không, tôi không yêu cô ấy” Giản Đồng nghe được Lục tổng nói “Mà tôi là người cô ấy yêu, cho nên, cô ấy chết rồi”
“…”
“Cô ấy yêu tôi, yêu đến tận xương tuỷ, cho nên, cô ấy chết rồi, chết rất thảm” Giản Đồng cứng ngắc đứng tại chỗ, mắt thân bóng người Lục tổng, thanh âm hắn rất bình tĩnh, giống như chỉ đơn thuần nói ra chuyện của người khác.
Nhưng mà, Giản Đồng rõ ràng từ thanh âm bình tĩnh này nghe được tiếng tim nứt ra đau đớn.
Cô không biết nói gì, chẳng qua trong tiềm thức cảm thấy, người đàn ông này có chút đáng thương, theo bản năng đưa tay ra, dùng phương thức anh trai từng ôm lấy cô trong thời điểm hồi còn bé lúc cô bị thương, chẳng qua là cô vẫn còn nhớ thân phận của mình, cũng nhớ mình chỉ là một người đi ra từ tù giam, Giản Đồng vụng về ôm lấy Lục tổng.
Cả người Lục tổng cứng đờ, bên tai liền nghe được âm thanh ôn nhu:
“Nếu như cô ấy biết anh yêu cô ấy, tôi nghĩ rằng ở thế giới khác cô ấy cũng rất vui vẻ, nguyện vọng lớn nhất của cô ấy đời này chính là có được tình yêu từ anh”
Giản Đồng đang muốn buông ra.
Đột nhiên.
Một đạo lực mạnh ôm chặt lấy cô, đầu gác lên bả vai, cô nghe được một giọng nói rất trầm rất trầm ở bên tai
“Xin lỗi, An Nhiên. Anh yêu em, An Nhiên”
Giản Đồng không quên được, người này, bởi vì cô cùng người phụ nữ mà hắn yêu, trên trán đều có một vết sẹo, cũng bởi vì giờ phút này, hắn xem cô là người phụ nữ mà hắn yêu — An Nhiên, người phụ nữ mà hắn không còn có thể chính miệng nói xin lỗi, chính miệng nói ba chữ ‘Anh yêu em’ lần nào nữa.
“Lục…”
Lời còn chưa dứt, cửa truyền tới một thanh âm rét đến tận xương “Lục Sâm, buông cô ấy ra”
Nhìn về phía cửa, sắc mặt Giản Đồng trong nháy mắt trắng bệch!
Lục Sâm, chính là Lục tổng, giờ phút này cảm nhận được người ở bên cạnh mình đang run rẩy, nheo mắt lại nhìn về phía của “Oh, thì ra là cậu!” Thì ra chính là cậu, khiến cho người phụ nữ này sợ đến mức mất cả lý trí.
“Đến đây”
Huyết sắc trên mặt Giản Đồng đều rút hết, đáy mắt rõ ràng viết tên chữ sợ hãi, cô chỉ cảm thấy hai chân cũng mềm nhũn, Trầm Tu Cẩn thời khắc này cả người đều tản ra lãnh khốc khiến cô khiếp đảm.
Mắt Trầm Tu Cẩn hơi nheo lại, thanh âm hạ xuống âm độ “Xem ra cô vĩnh viễn cũng không học được ngoan ngoãn”
Nghe vậy, Giản Đồng như bị sét đánh, toàn thân tràn đầy sợ hãi, giơ chân lên…
Một cái tay đột nhiên giữ lấy cô. Lục Sâm tự tiếu phi tiếu* nhìn về phía Trầm Tu Cẩn “Cô ấy bây giờ không rảnh qua với cậu, Trầm Tu Cẩn, cậu không thấy sao, cô ấy đang bồi tôi”
[Tự tiếu phi tiếu (似笑非笑): cười như không cười.]Ken két!
Xương ngón tay phát ra tiếng vang, tròng mắt đen của Trầm Tu Cẩn phát ra gió lớn đột ngột ngưng tụ, ánh mắt sắc như chim ưng hoàn toàn không để ý tới Lục Sâm ở một bên, gắt gao nhìn tới chỗ Giản Đồng, nhấc chân, từng bước từng bước đi tới chỗ Giản Đồng:
“Là ai? Cho cô lá gan đi câu dẫn nam nhân khác?” Thanh âm lạnh lùng của người đàn ông từng chữ từng chữ chất vấn, “Hay là cô còn muốn ở lại trong cái lồng kia, hửm?”
Cái lồng!
Không… Không!
Ngay cả tay cô cũng đều run rẩy, liều mạng lắc đầu, cô không muốn, cô không thể bị nhốt vào chỗ đó, cô phải đi Nhĩ Hải, cô phải đi trả nợ “Không…”
Thanh âm khàn khàn thê lương vừa mới vang lên, trước mắt liền tối sầm, cả người mềm nhũn ngã xuống trên sàn.
“Cậu điên rồi!”
“Cút ngay!”
Hai đạo thanh âm đồng thời vang lên, hai cái tay đồng thời đỡ lấy thân thể lụi xơ của Giản Đồng.
“Cút ngay!” Trầm Tu Cẩn ôm thân thể người phụ nữ trên mặt đất, ôm chặt vào trong lòng, đồng thời một quyền không chút khách khí đánh về phía Lục Sâm.
– —————–