Nàng chỉ chỉ phía trên tấm màn, Dạ Đàm nhảy xuống, sửa lại tóc một chút, nói: “Phía trên mát mẻ nha. Sao muội lại tới rồi?”
Tử Vu vuốt ngực: “Nhị ca bảo muội tới xem một chút Thiên Ba Viện còn thiếu cái gì.”
Dạ Đàm cái này coi như được thế: “Cái gì cũng thiếu, được không? Thức ăn ngon, trò chơi, xiêm áo, đồ trang sức, nguyên liệu pháp bảo trân quý gì đó, có bao nhiêu đưa bấy nhiêu. Hắn sao lại không đến?”
Tử Vu nhịn cười nói: “Huynh trưởng lại phạt hắn chép Thiên quy một ngàn lần, hắn vẫn còn đang chép.”
Dạ Đàm từ nóc trướng nhảy xuống, bởi vì ngủ không tốt, tóc vẫn còn rối bù. Nàng tiện tay bới tóc một chút, liền chuẩn bị đi ra ngoài. Tử Vu vội vàng kéo nàng, cầm lược bạc chải đầu cho nàng: “Không được!! Trong Thiên quy cấm lệnh không phải có viết, dáng vẻ phải chỉnh tề đó sao. Tỷ đi ra ngoài như vậy, nếu để cho huynh trưởng nhìn thấy, thế nào cũng sẽ sinh khí.”
“Huynh trưởng đó của muội, hắn có khi nào không tức giận sao?” Dạ Đàm ngáp một cái, coi như là mắt lim dim buồn ngủ, vừa nhắc tới Huyền Thương Quân, nàng mặt đầy khinh bỉ.
Tử Vu nhịn cười, nói: “Đừng như vậy, huynh trưởng thật ra thì rất tốt. Đúng rồi, buổi chiều Phụ Thần cùng Mẫu Thần ở bồng lai giáng khuyết mở tiệc, vì tỷ mà mời khách. Đến lúc đó các lộ tiên gia cũng sẽ tới. Phụ Thần nghiêm nghị, tỷ cũng ngàn vạn lần đừng gây chuyện rắc rối.”
Hả? Dạ Đàm trong mắt ánh sáng chợt lóe: “Ta nếu gây ra chuyện rắc rối, Người sẽ đem ta đuổi khỏi Thiên giới, thả về nhân gian sao?”
Tử Vu a một tiếng: ” Cái này… Tỷ không cần lo lắng, muội cùng hai vị huynh trưởng đều sẽ đi, gặp phải chỗ không hiểu, muội sẽ nhắc nhở tỷ. Nhất định không sai!”
—— nàng cho là Dạ Đàm lo lắng ư! Dạ Đàm gật đầu liên tục, hỏi: “Không biết Thiên đế bệ hạ ghét nhất cái gì?”
Tử Vu nói: “Phụ Thần a? Ừm… Phụ Thần không thích nữ tử phản nghịch, bình thường Người nói chuyện, nếu muội mạnh miệng, Người cũng sẽ mất hứng. Người thường dạy muội, nữ tử chỉ cần nhu thuận nhàn tĩnh, quan tâm hiền lương là được. Cho nên tỷ chỉ cần ăn mặc lịch sự thanh nhã, thỉnh thoảng mỉm cười, nói ít là được.”
Dạ Đàm càng nghe ánh mắt càng sáng, Tử Vu nói: “Yên tâm đi, tỷ là Thiên phi mà Phụ Thần cùng Mẫu Thần ấn định từ nhỏ, Phụ Thần cùng Mẫu Thần nhất định sẽ rất hài lòng. Muội nhìn y phục của tỷ đều thật đẹp. Ai, tỷ liền mặc bộ này đi.” Nàng giúp Dạ Đàm chọn y phục.
Những bộ y phục kia đều là của Thanh Quy, dĩ nhiên mỗi một bộ đều đoan trang phóng khoáng. Dạ Đàm cầm lên một cây trâm, nhìn mình trong gương, nói: “Ta đột nhiên có một ý tưởng to gan.”
“A?” Tử Vu khó hiểu.
Dạ Đàm khoát tay: “Không có gì. Ai, Phụ Thần, Mẫu Thần của muội mở tiệc, muội khẳng định cũng phải ăn mặc đẹp một chút có đúng hay không? Muội đi về trước đi. Chúng ta trực tiếp gặp ở bữa tiệc a.”
Tử Vu nói: “Nhưng muội có thể giúp tỷ…”
Dạ Đàm đem nàng đẩy ra cửa: “Không cần không cần, ta tự mình có thể! Ngoan a, trở về ăn mặc thật xinh đẹp.”
Tử Vu vẫn là không yên lòng: “Y phục liền chọn bộ màu trắng có hoa văn mây trôi kia nha, đồ trang sức muội cũng để trên bàn cho tỷ đó.”
Dạ Đàm không nói, sau đó quay người đóng cửa lại.
Thích nữ tử tư, văn, thanh, nhã.
Thiên đế bệ hạ, để ta cho lão nhân gia Người một lần ngạc nhiên mừng rỡ đi!
Nàng cầm y phục Tử Vu để ở trên giường lên, ném xuống đất, đem cái váy xé đến đầu gối. Mặc lên người, vẫn cảm thấy cổ áo quấn quá chặt. Vì vậy dứt khoát đem cổ áo kéo xuống cắt chéo, đến khi lắc mình một cái, thành một chữ kiên.
Nàng ở trước gương đi mấy vòng, người trong gương xương quai xanh trắng noãn, hai chân thon dài.
Không tệ, không tệ.
Dạ Đàm không ngừng cố gắng, cầm phấn tự kẻ mắt, vàng bạc cũng không tệ, chẳng qua là sát nơi đó mới đủ rung động… Dạ Đàm công chúa nhìn chằm chằm khuôn mặt mình trong gương đồng: “Chặc chặc, Thiên đế bệ hạ, Dạ Đàm ta vì lão nhân gia Người, thật là vắt hết óc a…”