Hai chân Mục Tử Thạch giống như bị đóng băng, đôi mắt nổi lên sương mù mênh mông, Hà Bảo Nhi lông mày dựng lên trừng hắn, một phen hung hăng túm qua, đưa hắn đến bên người Tề Dư Phái, nhu thanh hàm lệ cả giận nói: “Điện hạ, hảo chủ tử… Hắn ở đây, Ngài sờ sờ, Ngài yên tâm, có nô tài ở, hắn đi không được!”
Tề Dư Phái cầm tay Mục Tử Thạch tái không thả lỏng, thật lâu sau khí tức mới chậm rãi ổn định, tựa như đã chết nằm trên trên giường, thấp giọng nói: “Truyền thiện đi.”
Hà Bảo Nhi nói: “Nếu điện hạ thấy đói có cháo nóng chuẩn bị sẵn, mềm mịn dễ tiêu hóa…”
Tề Dư Phái hữu khí vô lực nói: “Truyền cho Tử thạch, hắn là nên đói bụng… Hôm nay Tử Thạch ở đây bồi ta, sáng mai sẽ trở về.”
Đợi Mục Tử Thạch dùng xong ngọ thiện, Tề Dư Phái cũng đã trở lại bình thường, lệnh Hà Bảo Nhi đem đám người ra ngoài, một tay chỉ vào góc tường, từ ngăn kéo bên giường lấy ra một chuỗi chìa khóa đồng, nhỏ giọng cười nói: “Đi mở cái tủ kia, bên trái ngăn thứ tư có đồ tốt.”
Giữa thần sắc có vài phần lấy lòng chờ khen ngợi.
Mục Tử Thạch xoa nhẹ mắt cầm lấy chìa khóa, theo lời mở tủ giật ngăn kéo ra liếc mắt nhìn một cái, không khỏi ngây ngẩn cả người, quay đầu lại, nói: “Điện hạ, thì ra những thứ này ngươi không có vứt đi.”
Tề Dư Phái nói: “Cái khác vứt thôi, nhưng hoàng kim cốt châu của mẫu thân ngươi, ta sao có thể không vì ngươi lưu lại? Thật là hài tử ngốc.”
Đầy một ngăn tủ, đều là những món đồ chơi nhỏ mấy năm nay Tề Vô Thương đưa tới rồi vô cớ mất tích, trường cung ngọc giác họa chim thước, chủy thủ tinh thiết đủ loại kiểu dáng, linh vũ màu sắc rực rỡ, gân thú tơ vàng… Ở trong góc còn có một hộp gấm nhỏ đúng là đựng cốt châu Đan Hoa Linh.
Mục Tử Thạch đã sớm đoán được mấy thứ này tất nhiên đã bị Tề Dư Phái không nói mà thu, nhưng không ngờ hắn lại nhất nhất bảo quản tốt, chưa từng vứt bỏ.
Chậm rãi vuốt ve ngắm nghía một lát, trong lòng luyến tiếc. rồi đóng ngăn kéo, nói: “Điện hạ không thích ta dùng đồ của Tề Vô Thương tặng, ta đây liền vĩnh viễn không cần.”
Tề Dư Phái thở dài: “Ta chẳng qua ghen tị với Tam ca thôi, thiên hạ rộng lớn Tề Vô Thương vô ngân vô biên vô hạn, còn ta suốt cuộc đời đến khi chết, cũng chỉ bị vây trong bốn bức tường cao ở Đại Tĩnh cung này.”
“Điện hạ ngươi cũng không ít lần xuất cung…”
“Cái đó không giống, tầm mắt hoài bão Tam ca như thế nào? Vốn vài lần phụ hoàng tuần biên xuôi nam, ta rất muốn đi nhìn một chút giang sơn tú lệ này, đáng tiếc lúc nào cũng bệnh.”
“Ta với ngươi giống nhau, chưa từng rời khỏi thần kinh.”
Tề Dư Phái mỉm cười lắc đầu: “Ta cuối cùng hoảng hốt cảm giác được, ngươi không ngốc ở nơi này bao lâu nữa.”
Hai người tán gẫu chốc lát, thanh âm Tề Dư Phái yếu dần, có lẽ vì thể lực chống đỡ hết nổi mà ngủ đi, liền như vậy nói nói ngủ ngủ, phảng phất chỉ trong nháy mắt, đã là nửa đêm canh ba.
Hai người nằm chung giường đắp cùng một chăn, trước giường lưu kim tiên hạc đăng lộ ra ánh sáng nhu hòa ấm áp, tựa như nước chảy phủ kín mặt Mục Tử Thạch, càng lớn lên hai má hắn đã cởi bỏ hình dáng bánh bao tròn nhẵn, đường cong càng hiện lên rõ ràng lóa mắt, xinh đẹp đến có chút quá phận, Tề Dư Phái nhìn, đột nhiên hỏi: “Tử Thạch, ngươi năm trước thi Hương không đỗ, cũng biết vì nguyên nhân gì?”
Năm trước vừa vặn là đại bì, Tề Dư Phái cũng cho Mục Tử Thạch ra trận, kết quả thảm bại trở về, Mục Tử Thạch vì thế mà ủ rũ mấy ngày, hiện tại bị Tề Dư Phái nhắc lại chuyện ăn năn này, không khỏi có chút xấu hổ: “Công phu chưa đến, kinh nghiệm không đủ, Ô tiên sinh cũng nói, khoa khảo văn chương không chỉ riêng màu sắc rực rỡ trong sạch chính trực, còn phải đánh trúng điểm mấu chốt gãi đúng chỗ ngứa.
Tề Dư Phái nói: “Ô Thế Quế có thể nói ra được lời này, cũng không phải là kẻ hủ lậu… Bất quá ngươi không đậu là có nguyên nhân khác, kinh nghiệm ngươi ở bên cạnh ta, sự vụ các bộ đã xem qua không ít, mặc dù tuổi có chút nhỏ, nhưng so với đại đa số tú tài ưu việt hơn đâu chỉ một trăm lần?”
Mục Tử Thạch lông mày giương lên, suy nghĩ nói: “Đó là điện hạ muốn áp ta ba năm, để phòng ta còn trẻ học cao trung dễ sinh lỗ mãng liều lĩnh? Hoặc là để tích lũy đầy đủ rồi nhất phi trùng thiên (bay vọt lên trời)?”
Tề Dư Phái đưa tay nhẹ nhàng chạm vào môi hắn, thanh âm càng thêm mềm mại: “Nói đúng một nửa.”
Mục Tử Thạch chớp mắt: “Vậy còn một nửa kia là gì?”
Tiếu dung Tề Dư Phái pha chút nguy hiểm: “Ta luyến tiếc thả ngươi đi… Ngươi một khi học cao trung, năm thứ hai chính là xuân vi (kỳ thi mùa xuân) cùng thi đình, ta còn có khả năng giữ Trạng nguyên thám hoa làm thư đồng Đông cung?”
Mục Tử Thạch mày hơi nhăn lại như mặc họa, có chút sở ngộ.
Tề Dư Phái nhẹ giọng nói: “Tử Thạch, có lẽ ta hiện tại chết đi đối với ai cũng là chuyện tốt, sống nhiều hơn vài năm nữa, ngay cả ngươi cũng muốn hận ta.”
Mục Tử Thạch quả quyết nói: “Ta sẽ không hận ngươi.”
Tề Dư Phái cười: “Thật vậy sao? Nhưng ta không tin…”
Dứt lời chậm rãi đến gần, động tác thực bình thường lại lộ ra vài phần mờ ám khó tả: “Nhắm mắt lại…”
Mục Tử Thạch trực giác có điều cổ quái, vội hỏi: “Vì cái… Ngô…”
Tề Dư Phái hôn lên môi Mục Tử Thạch, đầu lưỡi tách hai cánh môi hắn ra, xâm nhập đi vào tinh tế thăm dò liếm lộng.
Mục Tử Thạch chợt mở to hai mắt nhìn, cảm thấy trong đầu oanh một tiếng, phút chốc ngay cả ngón chân đều đỏ.
Hắn tuy rằng tuổi nhỏ, nhưng chung quy đã ở lâu trong Đông cung, gặp qua thấy qua lén xem nhàn thư, đều minh minh bạch bạch chuyện Tề Dư Phái giờ phút này làm với mình là có ý nghĩa gì.
Chẳng qua chưa từng nghĩ tới, Tề Dư Phái tôn kính như thiên thần lại đối với mình ôm tâm tư này, trong lòng vừa kinh vừa sợ, rồi lại phảng phất vui mừng cùng xấu hổ.
Tề Dư Phái cảm giác được cứng ngắc bối rối của Mục Tử Thạch, nên chỉ hôn lướt qua liền ngừng lại, sau đó hôn nhẹ lên trán hắn: “Tử Thạch đã hiểu sao?”
Trong miệng Mục Tử Thạch tràn ngập vị thuốc Đông y đạm đạm của Tề Dư Phái, ngưng mắt nhìn hắn thật lâu, sáp thanh nói: “Hiểu, điện hạ là đoạn tụ chi phích, long dương chi hảo.”
Tề Dư Phái sửng sốt, nở nụ cười: “Đúng vậy a, ta luôn chờ ngươi lớn lên, lại đem mình chờ chết trước, sớm biết rằng… “
Mục Tử Thạch cũng nhịn không được nở nụ cười, nụ cười này sạch sẽ tựa như giọt sương trên lá sen, hai người trong lúc đó mới vừa sinh ra mầm mống dục vọng nhất thời đã tan thành mây khói.
Môi Mục Tử Thạch hơi đô lên: “Sớm biết cũng không có biện pháp a, cũng không thể trong một đêm làm cho ta lớn lên.”
Tề Dư Phái nhắm mắt lại: “Ngươi nên cảm thấy may mắn khi ta bệnh thành như vậy… Ngủ đi, đừng nháo nữa.”
Mục Tử Thạch cuộn tròn bên người Tề Dư Phái, tay chân đều chặt chẽ quấn lấy hắn, trái lại rất nhanh ngủ, mà mộng lần lượt ùn ùn kéo đến, một đêm này giống như đã đi qua ngàn vạn dặm trải qua mấy đời.