Chưa bàn đến địa vị tôn quý, chỉ xét về vụ kiếm được cả đấu vàng tuyệt đối không phải việc khó, ngược lại so với khi làm quan trong triều còn thoải mái hơn nhiều.
Câu nhận xét trên khiến Hoàng Hậu không tiện tiếp lời.
Thái Hậu biết tính tình con dâu nhân hậu xử sự công chính, cũng không thúc giục, chỉ nói: “Con giúp ai gia để ý chuyện này, khi có dịp thì hãy nhắc đến với Hoàng đế.”
Hoàng Hậu thưa vâng.
Sau đó cung nhân truyền lời tiến vào, nói là lão phu nhân phủ Định Quốc Công lại trình thẻ bài xin cầu kiến.
Thái Hậu không vui: “Chẳng phải đã nói là không gặp, hà tất cứ mãi quấy rầy ồn ào.”
Cung nhân kia khó xử bẩm báo: “Thưa Thái Hậu, lão phu nhân không chịu đi ạ, hiện tại đang quỳ ở cửa cung, các thị vệ cũng không dám tùy ý đuổi.”
Chẳng những Thái Hậu mà ngay cả Hoàng Hậu nghe vậy cũng nhíu mày: “Đây là muốn đặt bệ hạ vào tình thế khó xử! Làm vậy thì Bình Quận Vương cũng bị ô danh.”
Thế nhân luôn thích tội nghiệp kẻ yếu, một bà lão tóc trắng xoá quỳ trước cửa cung dưới mặt trời chói chang… người không hiểu rõ vấn đề nhìn thấy sẽ nghĩ như thế nào?!
Huống chi ý chỉ tứ hôn cho Bình Quận Vương cùng Tiết Vũ mới vừa ban ra, đây chẳng phải khiến hai người trẻ tuổi khó xử?
Thái Hậu vỗ vỗ tay con dâu, cười lạnh: “Người nhà kia đúng là bị rối loạn đầu trận tuyến, hiện giờ càng không biết nhìn trước tính sau. Tôn tử của bà ta thế nào rồi?”
Hoàng Hậu đáp: “Bệ hạ đã hạ nghiêm lệnh, nha môn Đài ty không dám lề mề đâu ạ, hiện giờ còn câu lưu ở đại lao. Ngoài ra có các bá tánh tiếp tục tới cáo trạng, nói Tiết Lương từng chọc ghẹo dân nữ bên đường, nhục mạ quan viên đương triều, sáng nay hình như còn phát hiện ra phủ Định Quốc Công xưng vương xưng bá ở quê quán, ở kinh thành thì cưỡng bức mua bán đất đai… Nghe nói ý của bệ hạ là muốn điều tra kỹ càng đấy ạ, ra lệnh cho Tam pháp ty cùng liên thủ phá án, còn phái khâm sai đến quê quán của phủ Định Quốc Công điều tra kỹ càng.”
Loại chuyện này mà muốn điều tra nghiêm túc, e rằng hơn tám phần mười quan viên trong triều đều không trong sạch, qua đó có thể thấy được thái độ của Long Nguyên Đế, lật đổ phủ Định Quốc Công đã thành kết cục nhất định.
Thật là thời thế đổi thay, đáng tiếc cho phủ Định Quốc Công lừng lẫy nhất trong số năm phủ quốc công thuở nào, hiện giờ biến thành trắng tay, còn không bằng mấy nhà bị giảm tước vị.
Thái Hậu gật đầu: “Sâu mọt đục rỗng quốc gia, nếu không xử lý nghiêm khắc thì không thể xoa dịu sự phẫn nộ của dân chúng.”
Tường đổ vì mọi người đẩy, cây đổ thì bầy khỉ tan, chỉ cần mở ra một cánh cửa thì không cần lo làm không được.
Thái Hậu bảo cung nhân kia: “Truyền khẩu dụ của ai gia, lập tức sai người dán bố cáo trước cửa cung, đồng thời lớn tiếng tuyên đọc tội trạng của Tiết Lương từ đầu đến cuối. Ngoài ra nhắn riêng với lão phu nhân Định Quốc Công, nếu bà ta muốn giữ lại một chút thể diện cuối cùng cho nhà mình, hãy ngoan ngoãn trở về nhà đợi đi.”
Cung nhân kia thưa vâng rồi định cáo lui, bị Thái Hậu gọi lại.
“Khoan đã, hãy sai người đến phủ Định Quốc Công truyền lời, nói Thái Phi ôm bệnh nhẹ, Đại cô nương Tiết gia có mệnh số tốt, kêu con bé ra khỏi thành đi Thiên Hưng Uyển cầu phúc cho Thái Phi, tạm thời không cần về nhà.”
Thiên Hưng Uyển là khu lâm viên của hoàng gia, bên trong có một ngôi miếu Quan Âm đặc biệt nổi danh, nghe nói vô cùng linh nghiệm, người hoàng gia thường xuyên cử hành lễ hiến tế cầu phúc quy mô nhỏ ở nơi đó.
Con bé kia thật ra không tệ, cũng không uổng phí tấm chân tình của Bình Quận Vương, đáng tiếc sinh trong một gia tộc như vậy, thôi thì trước tiên kéo con bé ra sẽ tốt hơn.
********
Mời vào thăm nhà bà còm ở wattpad. Hãy nói về Hồng Văn và đoàn người của Trưởng công chúa Gia Chân.
Trước đó ở trong cung Thái Hậu, hai vị Hoàng tử dù sao cũng bị kiềm chế, nhưng bây giờ giống như những chú chim nhỏ được sổ lồng, từng sợi tóc đều lộ ra vẻ tự do.
Hiện giờ vẫn còn sớm, hôm nay hai nhóc được nghỉ học nên không muốn về cung riêng, Ngũ Hoàng tử bắt đầu đi dạo trong Ngự Hoa Viên.
Nhóc vẫn nắm chặt bàn tay to lớn của Hồng Văn, Tam Hoàng tử vẻ mặt nghiêm nghị đi theo bên cạnh, hai tay chắp sau lưng giống ông cụ non.
Bên ngoài trời nóng nực, Lục Công chúa không thích được bế nên đá chân giãy giụa muốn xuống đất tự đi. Ngặt nỗi người nhỏ chân ngắn nên mọi người phải thích nghi với tốc độ của bé, đi dạo giống như đoàn rùa đang bò. 😍
Nhưng thế lại làm thỏa mãn mong muốn của Ngũ Hoàng tử, khi thì kéo tay Tam Hoàng tử đi ngắm hoa, khi thì liên thanh tán thưởng chú bướm sặc sỡ, ríu rít nói không ngừng.
Tam Hoàng tử vốn không muốn chơi lắm nhưng lại lo em trai bị ngã nên đành phải đi theo, thế mà dần dần bị lây sự hưng phấn nên hai anh em chạy loanh quanh khắp vườn.