” Huynh là ai vậy?”
Chiêu Phong thì không nói gì, chàng cũng không biết nên giải thích thế nào cho Đàm Nhu hiểu, Đàm Nhu cũng trốn tránh ánh mắt của Chiêu Phong.
Mã Bằng nhìn họ gượng gạo liền lên tiếng.
” Bẩm quận chúa, đây là đồ đệ của vương gia, là bằng hữu thân thích của điện hạ.”
Chiêu Phong lúc này thấy Đàm Nhu quay mặt về phía cửa thì liền bất giác gọi.
” Đàm Nhu.”
Đàm Nhu không phản ứng, Tần Nhã cau mày nhìn Chiêu Phong bực tức.
” Muội không biết huynh đi đâu về, nhưng huynh hành xử khác lạ, hung hăng như vậy không phải là huynh.”
Mã Bằng liền lên tiếng thay Chiêu Phong.
” Thật ra trước kia cũng không phải là nhẹ nhàng gì cho lắm, điện hạ là người không thích nói chuyện người cũng biết mà quận chúa.”
Tần Nhã lại nhìn Mã Bằng rồi lại nhìn Chiêu Phong đang mặt lạnh.
” Nhưng trước giờ huynh ấy chưa bao giờ tức giận như vậy?”
Trong đầu Mã Bằng đã có đáp án luôn.
Không tức giận là vì điện hạ không muốn nói đó quận chúa.
Chiêu Phong nhìn Tần Nhã trừng mắt lên đánh mắt ra ngoài cửa, chàng đang ra hiệu cho Tần Nhã đi ra ngoài.
Tần Nhã đành ngậm ngùi đi ra, cánh cửa vừa khép lại Chiêu Phong đã vội nói với Đàm Nhu.
” Nàng ta tính tình như vậy ta không kịp phòng bị.”
Dù trong lòng đang tức đến đâu nàng vẫn chỉ thản nhiên nói.
” Muội cũng không quan tâm.”
Nàng còn không nghe Chiêu Phong nói gì thêm nữa liền vội chạy khỏi phòng, về đến phòng Tuệ Liên vẫn đang ngủ.
Nàng rót trà uống hết một hơi, trong đầu nàng cứ luôn văng vẳng tiếng cười đùa của họ và cả cảnh tượng vừa nãy nữa.
Đàm Nhu dùng lực nắm chặt lấy chén trà rồi bất chợt nghĩ đến Tuệ Liên đang nằm ngủ nàng liền nhẹ nhàng để chén trà xuống.
Cay cú cái gì chứ?
Chén trà vừa rồi đã có vết nứt chỉ cần chạm nhẹ vào lần nữa có lẽ sẽ vỡ ra thành nhiều mảnh rồi.
Sáng hôm sau nàng cùng với mọi người hồi cung, chả biết sao nhưng Đàm Nhu lại thấy không thoải mái, Chiêu Phong nhìn sắc mặt của nàng liền cảm thấy có chút sợ.
Đàm Nhu và Tuệ Liên là khách của Đông Cung, ở Đông Cung ai cũng nể.
Có điều họ chỉ nghĩ rằng Đàm Nhu và Tuệ Liên là một đôi.