“Nhưng tránh cho nhiều người hơn không còn bị kẻ thủ ác tấn công, đó là những gì chúng ta nên làm. Cô giáo và mọi người sẽ hiểu cho chúng ta thôi.”
Đường Hiểu Ngư nhẹ nhàng thở ra một hơi, cho dù cô vẫn chưa toát ra một chút vẻ thống khổ nào, mặc cho ai nghe được tiếng thở dài này cũng có thể cảm nhận được buồn bã nặng nề ẩn chứa trong đó.
Minh Duyệt không muốn Đường Hiểu Ngư lo lắng quá nhiều cho cảm xúc của cô bé, cũng không muốn cô lại đắm chìm trong nỗi đau của quá khứ, rất nhanh đã chuyển đề tài: “Em cảm thấy, hình như cho tới giờ em vẫn chưa hề hiểu rõ chị ấy đang nghĩ gì.”
Đường Hiểu Ngư hiểu được cô bé đang ám chỉ ai.
Thật ra trong khoảng thời gian ở chung với Minh Kiều, cô cũng có lộ trình tâm lý tương tự.
Cô nói: “Có lẽ chỉ là chúng ta trước nay chưa từng hiểu được cô ấy, cô ấy cũng không thể hiện ra hết con người của mình lúc ở gần chúng ta.”
Chúng ta? Minh Duyệt nhạy bén nắm được từ này, muốn nói lại thôi, cuối cùng không nói gì nữa.
Đường Hiểu Ngư luôn là một người bình tĩnh thành thục trong lòng cô bé, có thể xử lý tốt mọi chuyện xung quanh, kể cả quan hệ với Minh Kiều.
Người thực sự không thể giải quyết được hết thảy chỉ là cô bé mà thôi.
Đương nhiên cô bé sẽ không vì mấy ngày ở chung xem như hòa hợp này mà lập tức thay đổi quan điểm đối với Minh Kiều, sau đó quên đi tất cả, mọi người hòa thuận vui vẻ, đạt được cái kết viên mãn như trong phim ảnh.
Không thực tế chút nào.
Nhưng sau này rốt cuộc phải đối xử với Minh Kiều như thế nào, cô bé cũng thấy mơ hồ.
Chẳng lẽ thật sự phải đeo mặt nạ thì giả bộ thành người xa lạ không quen, tháo mặt nạ xuống thì cả đời không qua lại sao?
Cô bé không biết.
– —
Bên trong phòng sách.
Minh Kiều thong dong bước đi. Nàng hơi chút tiếc nuối vì thay đổi kế hoạch thì không thể dùng 10 vạn volt đi giết Thợ săn nữa, ít ra thì trong thời gian ngắn là không thể.
Mấy ngày nay dì út vẫn cứ gọi điện đều đều, trừ hỏi nàng có an toàn hay không, thăm dò nàng đang ở cùng ai, thì là để nàng suy nghĩ thật kỹ chuyện cùng Tạ Sở, đừng quá tuyệt vọng. Về chuyện điều tra thì một câu cũng không đề cập tới, xem chừng còn chưa có tiến triển gì.
[Dì út có vẻ không năng lực lắm nhỉ, lâu thế rồi mà chẳng tiến triển một chút nào.]Hệ thống nói: [Cũng mới có mấy ngày thôi, kí chủ cô đừng quá nóng vội.]
Minh Kiều dường như không nghe thấy lời khuyên của nó, lại cảm thán: [Dì ấy phụ lòng tin tưởng của ta rồi.]
Tuy nàng dẫn dì út vào nhằm quấy rối, mục đích quan trọng nhất vẫn là để làm bia chắn đạn, kiềm chế sự chú ý của Tạ Sở, nhưng cũng đã khá tin tưởng vào năng lực của dì ta: [Thật sự làm cho ta thất vọng quá mà.]
Hệ thống nhìn ra, kí chủ của mình đây lại đang chán nên mới lấy chuyện dì út ra nói, nhập tâm diễn một tuồng kịch giết thời gian.
Nó đang nghĩ mình nên phối hợp hay kệ kí chủ tự biên tự diễn, chợt nghe nàng lại đứng đắn: [Hệ thống, mi nói xem dì ta và Tạ Sở ai thủ đoạn cao hơn?]
Hệ thống sững sờ, suy tư: [Tôi nghĩ có lẽ là Tạ Sở.]
Ít nhất trong sách gốc Tạ Sở có không lật xe, dì út lại thua rất thảm.
Hơn nữa, nghe tốt thí ác độc gì đó đã thấy chỉ số thông minh không cao rồi, cho dù giờ có thăng cấp thành nữ phụ ác độc số một thì vẫn thế.
Nó không có ý khinh thường trí khôn của dì út, nhưng xét từ ấn tượng thì Tạ Sở đúng là cao hơn một bậc.
Minh Kiều tuy là hỏi hệ thống thủ đoạn của hai người này ai cao hơn một bậc, nhưng lại không phát biểu ý kiến của mình về bọn họ, chỉ nói: [Cho nên ngẫm lại, chuyện này vẫn có chỗ rất đáng chờ mong.]
Đôi môi đỏ mọng của nàng nhếch lên: [Rốt cuộc sẽ là dì út căn cứ vào sự hoài nghi của ta mà tập trung bắt được sơ hở của Tạ Sở, hay là Tạ Sở phái người đi điều tra ta lại phát hiện dì út cũng đang giám thị ta, hoặc từ phương diện khác biết được dì út đang điều tra anh ta đây.] [Nhưng mặc cho một trong số họ phát hiện ra đối phương, hay song phương đồng thời phát hiện ra nhau đều sẽ đau đầu.
Bởi vì dì út sẽ không muốn chủ trì chính nghĩa cho ta, dì ta chỉ muốn lợi dụng ta để đối phó với nhà họ Minh mà thôi, nên đại khái sẽ rất phiền não vì tổ ong ta chọc phải, muốn khuyên ta giải trừ hôn ước, lại sợ ta sẽ tiến thêm bước nữa rồi thoát được khỏi sự khống chế của dì ta.
Tạ Sở thì không thể giết dì út, ít nhất sẽ không giết trước khi dì út nắm giữ chứng cứ xác thực, bởi vì đối với anh ta, giết dì út thì xem như chân chính đụng độ với nhà họ Minh.] [Thú vị.] Nàng nói: [Chuyện này rẽ ngã nào cũng rất thú vị.]
Hệ thống tưởng tượng ra bộ dáng hai người kia đều sầu đến trọc đầu thì cũng thấy hay ho, cùng Minh Kiều cười rộ lên.
Một người một thống đang tán gẫu vui vẻ, lại nghe thấy cửa thủy tinh ngoài phòng truyền đến tiếng động mở ra rất nhỏ.
Khóe miệng Minh Kiều càng rõ ý cười, xoay người nhìn, quả nhiên là Đường Hiểu Ngư đã về.
Dưới vầng sáng hoàng hôn ấm áp, áo sơ mi trắng trên người cô thoạt nhìn như được nhuộm sắc mông lung, mà làn da trắng nõn của cô lại cứ thêm trắng như tuyết, suýt soát một vầng trăng sáng.
– —
Đường Hiểu Ngư vào nhà, thấy Minh Kiều trông có vẻ tâm tình rất tốt, tràn đầy phấn khởi như lại có chủ ý xấu gì vậy.
Mà nói lại nhớ, hình như đã lâu cô không còn thấy nàng nổi nóng nữa rồi.
Con ngươi đen nhánh của Đường Hiểu Ngư giống như một đầm sâu gợn sóng, hiện lên vài giây trầm tư.
Là người thì luôn luôn rất khó kiểm soát tốt tính tình của mình, ngụy trang tính khí xấu thì lại rất dễ.
Chỉ cần hơi xụ mặt một chút, ném vài món đồ là có thể dễ dàng đặt ấn tượng như vậy trong lòng người khác.
Đường Hiểu Ngư không khỏi lại nghĩ đến dì út, nghĩ đến dì út giám thị nàng, có thể còn có sự khống chế khác mà bọn cô không biết.
Nàng đã phát hiện ra tất thảy từ khi nào?
Có thực sự đơn giản như những gì nàng tiết lộ cho cô? Chỉ là sau khi trở về nàng mới phát hiện dì út lợi dụng nàng?
Cô gần như sắp lâm vào trầm tư, cho đến khi bất tri bất giác đi tới trước mặt Minh Kiều, nghe nàng dùng giọng điệu tùy ý cùng trêu chọc nói: “Về sớm thế, không đưa bé mèo đen về ổ mèo sao?”
Đường Hiểu Ngư bất ngờ: “Bé mèo đen?”
Minh Kiều giang tay: “Chính là… đồng đội của cô đấy.”
Cũng khó thật. Nàng không thể gọi tên thật của Minh Duyệt được, nhiều ngày thế mà cũng chưa hỏi được danh hiệu.
Đường Hiểu Ngư nhanh chóng phản ứng lại, cô cũng có thể tưởng tượng được hình thức chung sống mấy ngày nay của hai người, khẽ lắc đầu.
Nhưng biệt danh bé mèo đen này thì có hơi… Cô nghĩ đến đôi mắt mèo sắc bén lại sáng ngời của em gái, kịp thời ngăn chặn suy nghĩ kế tiếp của mình.
“Danh hiệu của cô ấy là Sơn Tước.”
“Được rồi, tôi nhớ kỹ rồi.” Minh Kiều cười với cô, hai tay chắp lại trước ngực, vô ý thức làm nũng: “Sau này tuyệt đối sẽ không gọi nhầm trước mặt cô ấy nữa đâu.”
Đường Hiểu Ngư nhìn nàng, sự bất đắc dĩ trong lòng càng thêm sâu.
Gương mặt này kiều diễm như hoa hồng nở rộ đến cực hạn, mỗi một biểu cảm đều rung động lòng người, nhưng bản thân nàng hình như lại không hề ý thức được điều ấy, động tác luôn rất tùy ý, có khi thậm chí tràn ngập ý đồ xấu cùng vô lại.
“Không còn sớm nữa, đi nghỉ ngơi đi.”