[3]
Mộ Cẩm Ngọc nói: “Quân viện binh của Phong Đan hẳn là đã hội hợp lại với Hạ Thuật Tất, khả năng bọn chúng muốn rèn sắt khi còn nóng, lần nữa đánh chiếm Khung Châu là rất lớn.”
“Tình trạng của Thái tử điện hạ bây giờ không thích hợp lên tiền tuyến.” Ninh Hoàn nói, “Vẫn còn các tướng quân khác chủ trì, trước mắt điện hạ cứ thành thật nghỉ ngơi đi.”
Một cơn tê dại nóng bỏng lướt qua ngực Mộ Cẩm Ngọc. Hắn biết chỉ có duy nhất Ninh Hoàn quan tâm hắn, từ trước đến nay dù là Hoàng đế hay là Hoàng hậu, thì cả hai người họ cũng chưa lần nào lo lắng chăm sóc cho hắn được như hiện giờ.
Nhưng hiện giờ Mộ Cẩm Ngọc vẫn còn rất nhiều điều nghi vấn muốn hỏi Ninh Hoàn.
“Làm sao em biết được Vương Quân là gian tế?” Mộ Cẩm Ngọc hỏi, “Cô chỉ vừa mới phát hiện hắn thông đồng với Phong Đau thì đã nhận được thư của em, suy đoán của chúng ta giống hệt nhau.”
Mộ Cẩm Ngọc hắn ở đất Bắc, là do thân tín của hắn thấy được cảnh Vương Quân đang dịch dung để đi gặp tên sứ thần Phong Đan đã cải trang thành nông phu, nên hắn mới có thể biết được chuyện gian tế. Song Ninh Hoàn vẫn luôn ở kinh thành thì sao lại nắm bắt được tình hình chi tiết đến như vậy?
“Thái tử điện hạ cho rằng Vương Quân dám một thân một mình thông đồng với Phong Đan sao?” Ninh Hoàn vắt một cái khăn sạch khác, “Dĩ nhiên đằng sau hắn có bệ hạ chống lưng, có một lần ta tiến cung thì vô tình nghe được bệ hạ đang thảo luận chuyện này với người khác, nên mới viết thư để điện hạ đề phòng hắn.”
Trải qua nhiều chuyện như thế, đương nhiên Mộ Cẩm Ngọc đã sớm không còn nghi ngờ việc Ninh Hoàn là người của Hoàng đế nữa. Ngay cả thân tín của hắn cũng hiếm ai có thể làm được như Ninh Hoàn, trèo đèo lội suối ngàn dặm đường để đến đây.
“Được rồi, tạm thời điện hạ không cần suy nghĩ nhiều.” Ninh Hoàn đưa khăn cho hắn, “Việc quan trọng bây giờ là phải tĩnh dưỡng trước. Vấn đề về binh sĩ và vật tư của Khương Châu chắc chắn là do Binh bộ nhúng tay, con dân phương Bắc mất mạng dưới vó ngựa của Phong Đan không phải là việc nhỏ, điện hạ còn là thiên tử tương lai, bọn họ dám làm vậy hẳn là do nghe lệnh của Hoàng đế.”
Hình tượng của Hoàng đế trong mắt Ninh Hoàn đã thêm vài phần độc ác tàn bạo. Một vị quân chủ dung túng cho kẻ địch dùng vó ngựa đạp lên những con dân nơi biên ải, sẵn sàng vứt bỏ một vùng quốc thổ để nuôi dưỡng lòng tham không đáy của những kẻ ngoại lai, nhưng lại không chịu tha cho người chỉ hơi có khả năng là máu mủ của huynh trưởng mình.
“Binh bộ — Nơi này thuộc quyền của Thu gia, bên trong hầu hết là người do Thu gia sắp xếp vào.” Mộ Cẩm Ngọc không nhận khăn, “Đằng sau Thu gia là Thái hậu chống lưng, bọn chúng lúc nào cũng làm trò đổi trắng thay đen, cuối cùng vẫn cứ cho rằng bản thân bị cô vu oan giá họa.”
“Nếu tạm thời không trừ khử bọn họ được, vậy cứ lôi về dưới trướng mà sai sử.” Ninh Hoàn cưỡng ép nhét khăn vào tay Mộ Cẩm Ngọc, “Quan hệ giữa điện hạ và Thái hậu nên dịu đi một chút, Thu gia nghe lệnh của Thái hậu, những vinh hoa phú quý của họ bây giờ cũng đều hưởng ké từ bà, mà điện hạ lại cần sự trợ giúp của bọn họ.”
Mộ Cẩm Ngọc nhìn thẳng vào mắt Ninh Hoàn: “Em biết thân thế của cô đúng không? Thái hậu hận mẫu hậu của cô, bà vẫn luôn cho rằng cái chết của tiên đế có liên quan đến dung mạo của mẫu hậu, nên bà cũng ghét lây sang cô, không đời nào bà chịu giúp cô đâu.”
“Ta biết thân thế của điện hạ, đây cũng chính là điểm mạnh nhất của ngài, thứ mà Nhạc Vương và Duệ Vương đều không có được.” Ninh Hoàn nói, “Điện hạ hi vọng mình là máu mủ của ai?”
“Chuyện này không có chân tướng, vô luận là máu mủ của ai, cô vẫn sẽ là cô, không vì điều gì mà thay đổi.” Đã từng có một thời gian Mộ Cẩm Ngọc căm ghét thân thế của chính mình, nhưng về sau hắn đã học được cách từ từ chấp nhận chuyện này, dù hắn có muốn tiếp tục tránh né thì cũng không thể, song tinh thần hắn vẫn bị đả kích nghiêm trọng, cũng từng làm ra nhiều chuyện không chấp nhận được, “Cô đã không thèm để ý vấn đề này lâu rồi.”
“Thái hậu chắc chắn đang hi vọng điện hạ là cốt nhục của tiên đế, người bà căm hận cũng không phải điện hạ và Hoàng hậu, mà chính là Hoàng đế. Điện hạ nghĩ Thái hậu không biết Hoàng hậu rất đáng thương ư? Nàng chỉ là một cái cớ, một lí do cho hành động giết vua đoạt vị của Hoàng đế mà thôi.” Ninh Hoàn bất đắc dĩ cầm lấy chiếc khăn trong tay Mộ Cẩm Ngọc một lần nữa, nhẹ nhàng lau người cho hắn, “Từ trước tới nay điện hạ chưa một lần nào trút giận lên người Hoàng hậu, còn không phải là do ngài cũng thấy nàng rất đáng thương sao?”
Mộ Cẩm Ngọc nhìn về phía Ninh Hoàn.
Danh tiếng của Hoàng hậu và Thái tử ở dân gian cũng không tốt lắm, phần lớn những người biết được việc này đều sẽ mắng nhiếc nàng, kêu nàng không khác gì loại mỹ nhân hại nước giống Đát Kỷ, Bao Tự. Theo như suy nghĩ của bọn họ thì sau khi tiên đế bị giết, Hoàng hậu cũng nên tự sát theo.
Nhưng lúc ấy trong bụng nàng đã có một sinh mạng bé nhỏ, hơn nữa gia tộc nàng còn hơn một trăm mạng người muốn sống.
“Thái độ của Thái hậu với điện hạ sẽ có chuyển biến, điện hạ viết cho bà một bức thư đi, giải thích lại chuyện này thật rõ ràng.”
“Được.”
Ninh Hoàn gọi người vào bê chậu máu loãng ra bên ngoài rồi đun thêm nước nóng. Y muốn lau người một chút, song điều kiện ở đây không so được với kinh thành, trong lều vải không được tách gian.
Ninh Hoàn nói: “Thái tử đi ngủ sớm đi.”
Mộ Cẩm Ngọc do dự: “Em muốn tắm à?”
Ninh Hoàn cười nhẹ: “Chẳng lẽ điện hạ muốn nhìn sao?”
Hai tai Mộ Cẩm Ngọc đỏ lên: “Cô không có ý đấy.”
“Ta cũng biết Thái tử không phải loại người như vậy.” Ninh Hoàn nhớ lại nụ hôn bá đạo của Mộ Cẩm Ngọc hồi sáng, trong lòng có hơi cáu giận, song y cũng không phải khuê nữ nhà lành vì trinh tiết mà đòi chết đòi sống, hơn nữa gương mặt của Mộ Cẩm Ngọc thật sự rất anh tuấn, nên cuối cùng y chỉ đành làm bộ như chưa có chuyện gì xảy ra, “Thỉnh điện hạ quay người.”
Mộ Cẩm Ngọc xoay người lại.
Ninh Hoàn tháo đai lưng xuống, che đôi mắt Mộ Cẩm Ngọc lại: “Được rồi.”
Y dùng nước ấm lau sơ qua cơ thể, lấy y phục mang theo mặc vào rồi bê chậu nước đi đổ, bên ngoài giờ này đã vô cùng yên tĩnh, chỉ còn thấy bóng dáng của vài binh lính đi tuần lướt qua.
A Hỉ nhác thấy Ninh Hoàn thì vội vàng chạy đến: “Ai u Thái tử phi nương nương, chuyện này ngài cứ để nô tài làm là được.”
Sau khi Ninh Hoàn quay vào lều thì Mộ Cẩm Ngọc đã nằm xuống, trong khoảng thời gian đánh giặc vừa qua, hắn vừa đích thân lên tiền tuyến chém giết, vừa bị thương rồi lại băng bó chữa trị, nếu nói về độ vất vả thì hắn chỉ có hơn chứ không hề kém cạnh bất cứ binh sĩ nào. Hầu hết những Thân Vương hoặc là Thái tử đi dẫn quân thì chỉ đến để quan sát và chỉ huy, cũng sẽ không cùng ăn cùng ở với các binh lính khác, song đến phiên Mộ Cẩm Ngọc thì lại là ngoại lệ. Nếu lần này Mộ Cẩm Ngọc có thể sống sót trở về, thì với những chiến công hiển hách mà hắn tự tay đạt được ấy, chúng hoàn toàn có thể vạch ra được ranh giới rõ ràng giữa hắn và những vị Hoàng tử, Vương gia khác.
Ninh Hoàn tháo chiếc đai lưng đang che mắt Mộ Cẩm Ngọc xuống, sau khi cởi ra lại thấy hai mắt hắn vẫn đang mở to, hiển nhiên nãy giờ vẫn chưa ngủ.
Mộ Cẩm Ngọc nói: “Cô muốn ôm em ngủ.”
Ninh Hoàn quay người đi: “Vết thương ở ngực điện hạ không thể chịu lực đè lên được, dù có ôm gối đầu cũng không cho.”
Bên trong lều vải dĩ nhiên không được thoải mái như ở noãn các ấm áp, mà thời tiết ở đất Bắc còn lạnh lẽo hơn trong kinh thành rất nhiều, chăn ở đây cũng không đủ mềm không đủ ấm, nệm giường thì được đặt thẳng xuống nền đất, nằm ngủ trên đó cực kỳ khó chịu.
Đúng là miệng vết thương của Mộ Cẩm Ngọc hiện giờ đang rất đau, bị dao cắt thịt thì sao mà không đau cho được, nhưng hắn nhớ người xuống tay là Ninh Hoàn nên cũng đành chịu.
Hắn ghì chặt hai vai Ninh Hoàn rồi kéo người lại gần, Ninh Hoàn hoang mang ngước mắt lên.
Mộ Cẩm Ngọc cúi đầu muốn hôn y.
Ninh Hoàn vội vàng giơ tay chặn trước miệng hắn, Mộ Cẩm Ngọc nheo mắt lại: “Vì sao không cho hôn? Chúng ta thành thân rồi cơ mà.”
Ninh Hoàn không biết phải giải thích như thế nào, y cũng không thể nói thẳng ra “Bởi vì ta là nam nhân” được.
Trong mắt phần lớn mọi người thì việc phu quân muốn thân thiết với thê tử là vô cùng đương nhiên, song vấn để ở đây là Ninh Hoàn cũng không phải “thê tử” thật.
Ninh Hoàn chỉ đành chạm vào làn da xung quanh vết thương của hắn: “Nếu cứ làm liều thì vết thương sẽ đau.”
Mộ Cẩm Ngọc thẳng thừng kéo tay y đè lên ngực mình: “Cô không sợ đau.”
Tuy vết thương này không xuất hiện trên người Ninh Hoàn, song hành động đè mạnh tay y lên vết thương của Mộ Cẩm Ngọc vẫn khiến y tái mặt. Đôi đồng tử nhạt màu của Ninh Hoàn nhìn thẳng vào Mộ Cẩm Ngọc hồi lâu, người này đúng là một kẻ điên không biết đau mà.
Ninh Hoàn cười nhẹ: “Sau này Thái tử sẽ không hối hận chứ?”
Đa số nam nhân đều sẽ không chấp nhận được việc hôn môn với một nam nhân khác.
Mộ Cẩm Ngọc đáp: “Bằng lòng nguyện ý.”
Ninh Hoàn chạm tay lên gương mặt đối phương, đường nhìn của hắn vẫn đang hướng thẳng vào y, dung nhan anh tuấn hệt như được chạm trổ mà thành, đúng là một mỹ nam tử hiếm có khó tìm.
Thật ra thì, ngay từ đầu lời nói “Bình thường, chẳng có gì đặc sắc” của y hoàn toàn là dối lòng, Ninh Hoàn vẫn luôn biết Mộ Cẩm Ngọc thực sự rất tuấn tú.
Mộ Cẩm Ngọc nắm lấy cổ tay của Ninh Hoàn, kéo những ngón tay thon dài của y lên môi hôn.
Hắn nhìn đôi gò má thanh tú trắng nõn của y dần dần nhiễm màu đỏ ửng, con ngươi vẫn luôn hững hờ cũng có chút ánh sáng lóe lên.
Từ đầu ngón tay phớt hồng đến mu bàn tay trắng trẻo, cảm giác tê dại mờ nhạt cùng với sự ẩm ướt dính dấp vẫn không ngừng truyền đến từng tế bào trong cơ thể y.
Mộ Cẩm Ngọc nhẹ nhàng cắn xuống đầu ngón tay y, Ninh Hoàn chỉ cảm thấy như sắp chảy máu đến nơi, y vội lấy tay khác đẩy cằm hắn ra: “Đủ rồi.”
Mộ Cẩm Ngọc cúi đầu hôn lên má y một cái.
Tuy vẫn không đòi hỏi được nhiều lắm, song từng ấy cũng đã đủ khiến hắn thỏa mãn, miệng vết thương cũng không hề đau đớn chút nào: “Được, đi ngủ thôi nào.”